Chương 1: Buổi xem mặt trong truyền thuyết
“Hùng Đậu Đậu!!!”
Đậu Đậu mới một giây trước vẫn còn đang say giấc nồng bỗng nhảy bật dậy khỏi giường như người bị điện giật, trong điện thoại phát ra tiếng thét gϊếŧ người phẫn nộ của Điền Tĩnh, “Đừng có nói với mình là cậu vẫn đang nằm trên giường đó!!!”.
Thôi chết, hôm nay Điền Tĩnh đi xem mặt, Đậu Đậu vô tâm ngủ quên mất, giờ mới luống cuống vội vàng mặc quần áo, khoác túi, xách giầy, đầu tóc bù xù lao ra khỏi nhà, “Ờ, ờ mình đến rồi đây!”
“Hùng Đậu nói cho cậu biết, năm phút nữa cậu mà không đến nơi thì, hừ”.
Đậu Đậu xông ra ngoài cướp xe của mấy vị khách khác để đi, khi xe đến được nhà hàng Tất Thắng thì đúng vừa chuẩn năm phút.
Trong năm phút này, dưới con mắt trợn tròn kinh ngạc của bác lái xe Hùng Đậu Đậu chỉnh sửa trang phục, đi giầy với một tốc độ kinh người, còn dùng gương chiếu hậu trong xe chải đầu buộc túm tóc ra sau, khi xuống xe trông cô cũng đã hơi ra hồn người.
Điền Tĩnh sớm đã đợi ở đó, tuy mặt thì nở nụ cười vô cùng dịu dàng nhưng ánh mắt lại tràn đầy sát khí, cô ngồi đối diện với một người đàn ông, mới chỉ nhìn từ phía sau đã thấy dáng người có vẻ rất cao thân hình cân đối đẹp đẽ, chỉ có điều phong thái đẹp đẽ nhưng khí chất thì lạnh lùng quá, kiểu như ai mà đến gần tôi sẽ dìm cho chết luôn vậy.
Hùng Đậu Đậu cụp mắt nhìn qua rồi thốt lên kinh ngạc vờ như tình cờ gặp Điền Tĩnh “A! thật trùng hợp.” (Diễn thật giả tạo…..)
Điền Tĩnh gửi đến cho Đậu Đậu một nụ cười “dịu dàng”, ánh mắt trợn tròn “kinh ngạc” quá mức cho phép, “Thật trùng hợp, Hùng Đậu Đậu cậu cũng đến đây uống trà chiều à?” (Hùng Đậu cậu đúng là đồ con lợn, ngủ chiều mà còn có thể đến muộn!)
Hùng Đậu Đậu tự biết là mình sai làm bộ cười lắc đầu, “đúng vậy, đúng vậy.”
Cậu có xem mặt thì cứ đi mà xem, sao lần nào cũng lôi tôi ra làm bia đỡ đạn, vì để phá hỏng vô số lần xem mặt của cậu mà tôi đã bị báo ứng bao nhiêu lần rồi, thầm phẫn nộ ….
Hùng Đậu Đậu đứng thẳng tưng như cây cột trước bàn, vận sức mạnh phát huy ánh sáng và nhiệt độ với công suất cao nhất.
Người đàn ông ngồi đối diện Điền Tĩnh đưa mắt liếc một cái, mà đã cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương phủ qua mặt, cái nhìn của người đàn ông này sắc nhọn như lưỡi dao băng, Hùng Đậu Đậu chẳng cả dám nghiêng mặt, trừng cặp mắt sáng rực nhìn Điền Tĩnh.
“Aiza! Đậu Đậu, mau lại đây ngồi đi, nhìn cậu kìa ướt sũng mồ hôi rồi kìa”.
Điền Tĩnh vội vàng gọi Đậu Đậu ngồi xuống, Hùng Đậu Đậu muối mặt chen ngang vào buổi xem mặt của hai người họ, cúi gằm mặt nhìn sự kết hợp vô cùng kệch kỡm giữa đôi giầy thể thao với quần của mình, tay vân vê chiếc áo T-shirt nhăn nhúm, tạo hình đúng kiểu một cô gái quê mùa xấu xí khác xa với chiếc váy liền thân nhãn hiệu Chanel sang trọng của Điền Tĩnh, đúng là làm nền cho cái dáng yểu điệu rung động lòng người của cô ấy.
Đừng có nhìn thấy cái dáng vẻ môi hồng răng trắng như một chú thỏ con của cô ấy mà động lòng, con người này khi chơi game trên mạng bị ăn trộm trang bị có thể mắng chửi người ta liền hai giờ đồng hồ mà không lặp lại từ nào.
“Uống gì nào?”
Điền Tĩnh đập tay vào chân Hùng Đậu Đậu đang ngồi đần mặt ra hỏi dịu dàng, Hùng Đậu Đậu nhăn nhó mặt mày cười khan: “cái đó……. Cafe đá vậy”
Mấy phút sau nhân viên phục vụ bưng cafe đến: “ tiểu thư, café của cô đây”.
Hùng Đậu Đậu đón lấy cốc cafe rồi vẫy tay ra hiệu với nhân viện phục vụ, “đừng đi, chờ một chút.”
Dứt lời liền bưng cốc cafe lên thoải mái uống một hơi cạn, rồi nhét cái cốc vào tay nhân viên phục vụ còn đang trơ mắt ra bàng hoàng, Hùng Đậu Đậu nheo mắt nở một nụ cười đáng yêu, “ làm ơn cho xin 1 cốc nữa, cảm ơn nhiều”.
Điền Tĩnh vỗ trán than trời, sao mình lại có một người bạn như thế này chứ.
“Hình như Hùng tiểu thư rất khát?”
Người đàn ông kia tự nhiên cất tiếng, giọng nói thấp trầm nhưng không yếu ớt, Hùng Đậu Đậu ngước mắt nhìn trộm một cái rồi lập tức thu ánh mắt về.
Cái mũi cao mà thẳng, cặp mắt sâu thẳm và cặp môi mỏng rất cuốn hút… thật hoàn mỹ…
Chắc chắn là phẫu thuật thẩm mỹ!
Đau…..
Điền Tĩnh dùng giầy cao gót đá đá vào chân của kẻ háo sắc Đậu Đậu dùng ánh mắt ra hiệu, này… này không nhanh chóng làm việc đi thì sẽ trừ lương…
Hùng Đậu Đậu vội xê xê mông, thu ánh mắt về, diễn như kịch bản đã thảo sẵn “ Ồ, cái đó thì… tôi không khát, tôi và Điền Tĩnh bình thường vẫn như vậy, aiza… tiểu Tĩnh không kể với anh sao, trà chiều ở đây uống cốc nữa không mất tiền, bình thường chúng tôi ít nhất cũng uống ba cốc, bình quân là năm cốc, có khi còn mang bình đến trút một ít mang về…”
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh toát mồ hôi:… (Tôi sẽ bị khai trừ, oa oa~~)
Người đàn ông đó vô cùng bình thản đánh giá một chút về bộ váy hơn sáu nghìn tệ trên người Điền Tĩnh, khuôn mặt vốn dĩ như núi băng từ từ chuyển thành sông băng, được đó, mặc đồ hiệu Chanel lại đến quán Pizza uống trà chiều để được rẻ hơn 25 tệ, khẩu vị quả thật rất…. độc đáo.
Điền Tĩnh giả bộ xấu hổ đập đập vào đùi Đậu Đậu “ đáng ghét quá, cậu không phải dìm hàng mình thế chứ” rồi quay sang cười nói với người đàn ông bên cạnh “chúng tôi chỉ là thỉnh thoảng chơi đùa mà thôi”
Chơi đùa? Còn mà thôi nữa?
Người đàn ông nheo mắt lại như dường rất hứng thú nhìn hai cô gái vô tư không biết thẹn này.
Một luồng khí lạnh lướt quá, nổi hết cả da gà.
Người đàn ông khẽ ho khan hai tiếng, chuyển ánh mắt lạnh lùng sang phía Điền Tĩnh, “Không biết Điền tiểu thư bình thường có sở thích hứng thú gì…”
Người đó rõ ràng trong tình huống như vậy mà vẫn không biết “khó” mà tự lui, lại còn nắm được trọng điểm chuyển hướng mục tiêu!
Điền Tĩnh đá mạnh hơn nữa vào chân Đậu Đậu, Hùng Đậu Đậu bị dồn ép chỉ đành xuất ra tuyệt chiêu.
Chỉ thấy Đậu Đâu giơ cái đầu tròn vo vo của mình hướng về phía người đàn ông kia cười ngốc nghếch, “Cái này thì tôi biết đó, cô ấy à, vô cùng thích xe hơi sang trọng, chính là cái loại ‘BMW’, bạn trai tháng trước của cô ấy là một gã béo lái BMW, sau đó cũng chẳng biết vì lí do gì gã béo đó phá sản, tháng này tiểu Tĩnh lại tìm được một anh gầy, xe anh gầy này lái cũng là BMW, ngoại hình cũng được chỉ có điều là tuổi tác hơi lớn, độ 45 tuổi gì đó, nhưng thật không may sau đó bị người ta lừa mất sạch đến Suzuki cũng chẳng có mà lái.
Điền Tĩnh toát mồ hôi, ‘vì chiếc xe hỏng tôi phải như vậy sao…..”
Hùng Đậu Đậu đã ‘quen việc’ rồi, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả ~
Người đàn ông kia chẳng có biểu hiện gì, ánh mắt lạnh lùng quan sát vở kịch do Đậu Đậu tự biên tự diễn, khóe miệng hơi nhếch lên lộ một nụ cười châm biếm lạnh lùng.
Hùng Đậu Đậu tiếp tục mở to mắt hào hứng kể chuyện, dùng một khuôn mặt “ngây thơ trong sáng” hỏi, “tiểu Tĩnh à, hôm nay cậu trang điểm rất đẹp. Ý! hôm nay hình như là cuối tháng, cậu lại thay bạn trai rồi đúng không, nhưng mình biết tiêu chuẩn của cậu rồi, chỉ cần là đàn ông lái BMW là được, đúng vậy không…….”
Điền Tĩnh giận tím mặt, Hùng Đậu Đậu, cậu lấy công báo thù riêng, đừng tưởng thế là xong nhé!
Người đàn ông kia xem ra cũng xem chán kịch rồi, viện cớ chiều có buổi họp, rồi lịch sự khiêm nhường xin phép đi trước, vừa ra đến cửa thì phát hiện ra bên ngoài mưa rất to.
Hùng Đậu Đậu nháy nháy Điền Tĩnh, nhìn về phía người đàn ông kia, nói thầm với âm lượng cả ba người đều có thể nghe thấy, “Tiểu Tĩnh, chúng ta ngồi xe của ai kia về đi, gọi taxi mất đến 8 tệ đấy…”
Người đàn ông kia từ từ quay đầu lại, mặt biểu thị vẻ đùa, “được thôi, cũng vừa hay là tiện đường.”
Đến lúc ba người đi thang máy xuống nhà để xe, miệng của Hùng Đậu Đậu và Điền Tĩnh đều há hốc ra, aiza đi xe nào mà chẳng được sao lại đi một con BMW đời 7 mới ra thế kia!
Người đàn ông kia nhìn thấy vẻ mặt ngây ra của Hùng Đậu Đậu nở một nụ cười rất thâm thúy.
Đậu Đậu quyết định chiến tranh lạnh với người đàn ông đang kiêu ngạo trong khí thế chiến thắng kia, kéo Điền Tĩnh lên xe, rất “nhỏ tiếng” cất giọng bất mãn, “tiểu Tĩnh à, sao gần đây chỗ nào cũng thấy xe BMW vậy, loại người nào cũng đi, có phải là BMW sắp phá sản rồi nên giảm giá toàn bộ ….”
Người kia:………
Hậu kí, dưới sự tham gia của Đậu Đậu anh minh thần võ, lần xem mặt này một lần nữa lại bị dìm chết trong nước miếng của Đậu Đậu, để cảm ơn cô Điền Tĩnh đã mời cô một bữa rất thịnh soạn, nhưng tục ngữ có câu rất hay: thà phá vỡ một ngôi miếu chứ không hủy một cuộc hôn nhân, làm những việc kiểu này tuy báo ứng không nhiều nhưng ác quả rất nghiêm trọng.
Lần trước cắt được chuyện của Điền Tĩnh với một con rùa biển, máy tính sách tay của Hùng Đậu Đậu tối hôm đó đã bị cháy ổ cứng, lần này chắc chắn lại được ăn “mực sào” rồi.
Hùng Đậu Đậu ôm một hộp đựng đầy đồ đứng ở trên đường gọi điện thoại cho Điền Tĩnh khóc lóc, “Họ Điền kia, trả tôi công việc đây…”
Điền Tĩnh chẳng những chẳng an ủi chút nào, lại còn cười cho Đậu Đậu một trận, “Thôi đi, Hùng Đậu cậu đi làm muộn, đến công ty thì ngủ, nghỉ không xin phép, làm gì có ông chủ nào có thể chịu được một nhân viên như cậu chứ, nên từ chức từ sớm rồi mới đúng!”
Hùng Đậu Đậu… mồ hôi đầy mặt.
Nhưng Điền Tĩnh vẫn còn tương đối tốt bụng, tối hôm đó còn vứt cho Hùng Đậu Đậu một đống giấy giới thiệu về các doanh nghiệp nước ngoài, bắt cô viết một CV hoa mĩ khoa chương gấp hai trăm tám mươi vạn lần sự thực, không được nhận vào công ty nào thì âm của người ta mất nửa năm tiền lương mất.
Hùng Đậu Đậu gạt nước mắt mà cười, khởi động “móng vuốt” để bắt đầu viết CV.
Hei! Chẳng cần nói, dựa vào việc xuất thân từ “một trường đại học nổi tiếng”, bản thân lại còn “tinh thông” các ngoại ngữ Anh, Trung, Nhật, Hàn, Pháp và các loại tiếng chim, ngày thứ hai đã có hai công ty gọi điện hẹn phỏng vấn Hùng Đậu Đậu, Đậu Đậu mừng mừng rỡ rỡ mượn trang phục của Điền Tĩnh mặc vui vui vẻ vẻ đi phỏng vấn.
Khi đi phỏng vấn ở công ty đầu tiên, cặp mắt dê già của gã chủ quản dung tục ở đó cứ nhìn chằm chằm vào ngực Đậu Đậu, Hùng Đậu Đậu tức giận ‘cái mặt tròn trĩnh xinh đẹp trình ình trước mặt thì ông không xem, mắt ông cứ hướng xuống dưới để làm cái gì!’
Viện một lí do Hùng Đậu Đậu nhanh chóng ôm chặt túi chồn mất dạng.
Đi đến công ty thứ hai, người đến phỏng vấn rất đông, hơn chục người lận, trước mặt nếu chẳng phải là những tinh anh hiếm có thì cũng là nữ trung hào kiệt, đều là những tiến sĩ MBA, Đậu Đậu nhìn nhìn vào tấm bằng Đại học chính quy của mình mà hoảng, cúi đầu uể oải đứng vào một bên xếp hàng.
Chờ đợi, chờ đợi, rồi gặp đúng phải một người quen, thật là trùng hợp, hóa ra lại là người đàn ông vô cùng đẹp trai xem mặt Điền Tĩnh ngày hôm qua, Hùng Đậu Đậu vội vàng cúi thấp đầu, quay mặt vào tường thầm cầu mong người đó đừng có nhìn thấy mình, đừng có nhìn thấy mình.
Người đàn ông đó đi đến dừng lại trước mặt Hùng Đậu Đậu, từng bước một ép Hùng Đậu Đậu đang thu mình lại sát tường, người đàn ông đó khoanh tay cười lạnh lùng, “Hùng tiểu thư, sự tự tin “oai hùng” ngày hôm qua không biết đi đâu rồi?”
Ngõ hẹp tương phùng, cô Điền ghê gớm không có ở đây, một Đậu Đậu thực sự khó làm nên chuyện.
Hùng Đậu Đậu cúi đầu, chân dê dê dưới mặt đất, “ tôi… tôi ngày hôm qua vẫn chưa tỉnh ngủ…”
Người đàn ông kia lại ép thêm một bước, dưới một thân hình khôi ngô cao hơn một mét tám thì một Đậu Đậu đang có dúm người lại này trở lên vô cùng thấp bé, “Cô (ngữ khí nhấn mạnh) đến ứng tuyển?”
Hùng Đậu Đậu cúi đầu vận hết dũng khí nhìn đôi giầy của mình, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Bị người quen nhìn thấy khi đi ứng tuyển, hơn thế nữa lại như một con gà te tua giữa một bầy phượng hoàng cùng cạnh tranh vị trí đúng thật là xấu hổ.
Người đàn ông cất tiếng cười khẩy châm biếm, mặt Hùng Đậu Đậu càng đỏ hơn, đầu càng cúi thấp hơn, tự nhủ “ tôi biết công ti này tuyển người đều chọn nhân tài học lực cao, IQ cao, tiêu chuẩn cao, tôi chỉ là đến “đi dạo”, “đi dạo” một chút…”
Người đàn ông không nói thêm gì nữa, ghé một bên mông vào ngồi cạnh Hùng Đậu Đậu, đưa mắt xem hồ sơ trong tay cô, Hùng Đậu Đậu muốn cướp trở lại nhưng đưa mắt nhìn anh ta một cái rồi lại thu về chỗ cũ, người đàn ông xem hồ sơ với vẻ rất hứng thú.
Với một ánh mắt căm hờn, bụng thầm oán hận, Đậu Đậu ép chặt vào tường.
“Chiều cao 1m72?”
Đậu Đậu cúi thấp đầu hơn nữa, đứng dựa vào tường thều thào trả lời, “…sau khi đi giầy cao gót 7cm”.
“Thông thạo máy tính?”
“Thông thạo tiếng Nhật?”
Hùng Đậu Đậu lo lắng gật gật đầu.
“Thật chứ? Nói một câu xem.”
Hùng Đậu Đậu mấp máy môi, thều thào thốt ra một từ, “….yayangdie (tiếng Nhật: Không muốn đâu)~”
Người kia: …(phù….)
Cuối cùng cũng đến lượt Đậu Đậu vào phỏng vấn, Đậu Đậu vội vàng chỉnh sửa trang phục, thầm nhủ hai tiếng “mình chỉ là đến đi dạo” để lấy lại bình tĩnh, sau đó mới ưỡn ngực đi vào, vừa vào đã nhìn thấy tất cả có hai vị giám khảo phỏng vấn chỗ ngồi ở giữa vẫn còn trống, Hùng Đậu Đậu vừa ngồi xuống thì nghe thấy có từ cửa phía sau, quay mặt thấy người đàn ông đó cũng đi vào cùng, hai vị giảm khảo phỏng vấn vội vàng đứng dậy khom người hướng về phía người đàn ông kia.
Hùng Đậu Đậu có chút hoang mang.
Người đàn ông kia đi đến chỗ vị trí ở giữa, Hùng Đậu Đậu sửng sốt nhìn người đàn ông đó hạ mông ngồi xuỗng giữa hai vị giám khảo phỏng vấn, sau khi ngồi xuống người đàn ông đó nở một nụ cười mờ ám với Hùng Đậu Đậu – kẻ đang ngây ra, lộ ra tám cái răng trắng như tuyết, tiện tay chỉnh chỉnh tấm biển đề tên trên bàn, tổng giám đốc: Lý Minh Triết.