"Sao lại là chị! Lục Vũ Hân, chị còn dám đến tìm tôi!". Lâm Diệc Khả trợn mắt nhìn cô ta, không biết là do đau hay là do quá tức giận mà thân thể cô không ngừng run rẩy.
“Đừng kích động, em gái yêu quý của chị, em vừa mới sinh em bé xong, tức giận là hại thân đấy”. Lục Vũ Hân nói một cách giễu cợt, lướt qua cô, đi thẳng vào phòng.
“Chỗ tôi không hoan nghênh chị, mời chị rời khỏi đây ngay lập tức”. Lâm Diệc Khả nhìn cô ta với ánh mắt cảnh giác, không khách khí cất tiếng đuổi người.
Lục Vũ Hân làm như không nghe thấy tiếng đuổi khách, không nhanh không chậm rút từ trong túi xách ra một tấm thiệp cưới lớn màu đỏ, đưa cho Lâm Diệc Khả.
"Tuần sau, chị và Tả Diệp sẽ đính hôn. Chị đã đặc biệt đến đây mời em đến tham dự bữa tiệc này của bọn chị. Một dịp quan trọng như vậy thì làm sao có thể thiếu em là người làm chứng cơ chứ".
Lục Vũ Hân cười, tiếng cười có chút chói tai.
"Khoe khoang chiến thắng? Chị không thấy bản thân thắng bằng cách thức quá vô sỉ à?". Lâm Diệc Khả vò tấm thiệp cưới, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Vốn dĩ, tất cả những thứ này đều thuộc về cô, tình yêu, đám cưới và Tả Diệp. Nó đã bị Lục Vũ Hân dùng thủ đoạn vô sỉ để cướp đi.
"Thủ đoạn hay không không quan trọng, quan trọng là kết quả... Lâm Diệc Khả à, đừng cảm thấy mình quá ủy khuất, chỉ là em quá ngu ngốc thôi".
Lâm Diệc Khả tự cảm thấy đúng là mình quá ngu ngốc mới để cô ta bước vào đây.
Lúc này Lục Vũ Hân đã đi tới bên giường, ánh mắt dừng lại ở đứa nhỏ đang ngủ say.
“Đây là thứ tạp chủng mà em sinh ra đấy à?”. Vừa nói, cô ta vừa đưa bàn tay hướng về phía đứa trẻ, bộ móng dài nhọn giống như vuốt quỷ.
“Không được chạm vào nó!”. Lâm Diệc Khả chộp lấy tay cô ta đẩy ra.
Lâm Diệc Khả vừa mới sinh xong căn bản không có chút sức nào. Nhưng chỉ một cái đẩy nhẹ, Lục Vũ Hân lại đột nhiên ngã sõng soài trên mặt đất.
“A”. Cô ta kêu lên, mở to đôi mắt với vẻ vô tội, nước mắt chảy dài trên mặt.
"Tiểu Khả, đừng đối xử với chị như vậy, chị là chị gái em mà. Chị biết là do chị không tốt, chị không nên cùng với Tả Diệp... Chị thực tình không cố ý, em hãy tha thứ cho chị được không?"
Lâm Diệc Khả kinh ngạc nhìn cô ta, còn chưa kịp phản ứng là đang xảy ra chuyện gì thì một bóng người cao lớn bất ngờ đi tới, ngồi xổm trước mặt Lục Vũ Hân.
“Vũ Hân, có chuyện gì vậy em?”. Tả Diệp nhìn cô ta với ánh mắt đầy thương tiếc.
Lâm Diệc Khả quay lưng về phía cửa nên không thấy Tả Diệp đã đến từ lúc nào. Mà Lục Vũ Hân thì đã sớm nhìn thấy và trình diễn một màn khổ nhục kế.
“Em không cẩn thận bị ngã, Tả Diệp, anh đừng có trách Tiểu Khả”. Sự yếu đuối của Lục Vũ Hân làm người khác không hiểu lầm cũng không được.
Quả nhiên, Tả Diệp lạnh nhạt nhìn về phía Lâm Diệc Khả: "Lâm Diệc Khả, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với Vũ Hân. Muốn trách thì hãy trách anh".
Lâm Diệc Khả nghe xong, cười lạnh. Đúng là người đàn ông mà mình chọn, thật là có nhiều tinh thần trách nhiệm quá mà.
"Em không trách anh, cũng không mời chị ta đến đây để xô ngã”.
Tả Diệp nhíu mày hỏi Lục Vũ Hân: "Em chạy tới đây làm gì?"
"Em, em muốn xin Tiểu Khả tha thứ. Em hy vọng em ấy có thể chúc phúc cho chúng mình. Em không muốn một cuộc hôn nhân không được người thân chúc phúc".
Lục Vũ Hân khóc lóc một cách hết sức đáng thương, như thể Lâm Diệc Khả mới là kẻ đã phạm tội ác tày trời kia.
"Được, tôi chúc hai vị hôn nhân hạnh phúc tới đầu bạc răng long. Vậy đủ chưa? Lục Vũ Hân, nếu chị cứ tiếp tục nằm trên đất không chịu đứng dậy, chị không sợ anh ấy nghi ngờ chị đang giả vờ à?"
Sắc mặt Lục Vũ Hân trở nên có chút khó coi, bên cạnh, Tả Diệp đang cố gắng đỡ cô ta dậy, cô ta kêu lên một tiếng sợ hãi, lại ngã xuống đất, dưới thân đột nhiên xuất hiện một vũng máu lớn.