“Tôi phỉ nhổ vào, loại đàn bà bị người ta chơi nát rồi mà vẫn còn làm ra cái vẻ thanh cao”. Tống Thành Bằng hướng Lâm Diệc Khả rời đi phun một bãi nước bọt. Sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
"Lâm phu nhân, chuyện bà giao, tôi đã hoàn thành rồi, vậy việc thăng chức của bố tôi..."
Lục Tuệ Tâm trả lời điện thoại, bà ta ngồi trên ghế xếp ở ngoài sân phơi nắng, cúp điện thoại, tâm tình trở nên rất tốt.
“Tống Thành Bằng đã xong việc chưa?”. Lục Vũ Hân ở bên cạnh hỏi, hút một hơi hết cốc nước hoa quả vừa mới vắt.
"Chị gái con nghĩ ra chiêu rút củi dưới đáy nồi này quả hay. Tống Thành Bằng đã làm theo chỉ thị, chả lẽ nào lại không thành công. Hiện tại Lâm Diệc Khả không thể suôn sẻ tốt nghiệp, càng không thể đến công ty để thực tập".
“Vẫn là chị thông minh nhất”. Lục Vũ Hân đặt cốc nước trái cây trong tay xuống, cười nói.
Lục Tuệ Tâm không khỏi nhẹ nhàng thở dài: "Vũ Đồng thông minh, đoan trang, tao nhã. Điều mẹ lo lắng nhất bây giờ là cuộc hôn nhân của con bé. Người bình thường làm sao có thể xứng với nó. Nếu con bé có thể kết hôn được với nhà họ Cố, mẹ mới mãn nguyện".
"Bắc Nạp Lan, nam Mộ Dung, tứ đại gia tộc đều là đại hào phú. Con gái nhà họ Tưởng, con trai nhà họ Cố đều cao quí không tưởng. Cố gia là cự phú, đàn ông họ Cố đâu phải người bình thường. Mẹ, tầm mắt của mẹ cũng quá cao đi, thật là không thực tế”. Lục Vũ Hân nhịn không được dội một gáo nước lạnh.
Ở thành phố A có bốn gia tộc lớn nhất, đại bộ phận tài sản đều nằm trong tay bốn đại gia tộc này. Không biết ai đã tạo ra khẩu hiệu như vậy: ‘Bắc Nạp Lan, Nam Mộ Dung, con gái họ Tưởng, con trai họ Cố, như mây trên trời cao, tứ đại gia tộc danh giá đại hào phú’. Đây dường như là một câu cửa miệng người đời truyền nhau khi nói về những con người này.
Gia đình Nạp Lan ở Bắc thành là người đi đầu trong ngành xây dựng. Một nửa số ngôi nhà ở thành phố A đều do gia tộc Nạp Lan xây dựng. Tổ tiên của Mộ Dung gia ở Nam thành đã gia nhập quân đội qua nhiều thế hệ, quyền lực nằm trong từng nòng súng của họ.
Nhà họ Giang là dòng dõi thư hương, các cô gái của nhà họ Giang đều xinh đẹp thông minh, thông thái và hiểu biết. Họ đều kết hôn với những nhân vật nổi tiếng. Địa vị của họ nhờ vậy được củng cố rất lớn tại thành phố A.
Cố gia có địa vị cao nhất trong bốn dòng họ. Đàn ông họ Cố có địa vị cao trong chính trị, quân đội, chưa kể đến kinh doanh. Tập đoàn Cố thị tương đương với một cái máy in tiền, và tiền đối với họ cũng chỉ là một con số mà thôi.
Vị thế của gia đình họ Cố chắc chắn không phải là điều mà con gái của một phó thị trưởng có thể sánh được. Mong muốn của Lục Tuệ Tâm để Lục Vũ Đồng được gả vào gia đình Cố thị không khác gì một thiếu nữ đang mơ một giấc mơ viển vông.
“Nếu đem truyền thông Thiên Hưng làm của hồi môn cho chị gái con, thì cũng không phải trèo cao quá đâu”. Lục Tuệ Tâm trong lòng sớm có tính toán.
Truyền thông Thiên Hưng là công ty giải trí tư nhân hàng đầu ở Trung Quốc và có vị trí then chốt trong ngành giải trí. Với của hồi môn hậu hĩnh như vậy, gả cho hoàng tử làm vương phi còn được nữa là.
"Mẹ đừng si tâm vọng tưởng nữa. Hầu hết cổ phần của truyền thông Thiên Hưng đều đứng tên Lâm Diệc Khả “. Lục Vũ Hân tiếp tục dội gáo nước lạnh.
Lục Tuệ Tâm khinh thường khịt mũi: "Nó đừng mơ tưởng lấy lại công ty!"
......
Lâm Diệc Khả chưa bao giờ thích ứng được với kiểu sinh hoạt chung nên cô không qua đêm ở ký túc xá trường mà trở về nhà họ Lâm trước khi trời tối.
Sau khi ăn tối, Ngô Huệ dẫn Ngô Tiểu Hàn đến gặp cô.
“Chào tiểu thư”. Ngô Tiểu Hàn cúi người chào kính cẩn. Cô ấy thắt bím tóc dày, bộ dạng trắng trẻo dễ nhìn, trông có phần nhanh nhẹn hoạt bát.
Lâm Diệc Khả mỉm cười, để cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, ngắn gọn hỏi vài ba câu.
Ngô Tiểu Hàn lớn hơn Lâm Diệc Khả 2 tuổi, năm nay 21 tuổi, đã tốt nghiệp cấp 3, từ quê lên thành phố từ năm ngoái, trước kia từng làm phục vụ trong một nhà hàng.
“Phu nhân biết tôi từng làm việc trong nhà hàng nên đã sắp xếp tôi giúp việc dưới bếp”. Ngô Tiểu Hàn nói.