"Tranh luận với nó làm cái gì, lục soát cho tôi, đến phòng nó tìm cho bằng được, để xem nó còn có cái gì để nói”.
Theo lệnh của Lâm Kiến Sơn, một nhóm người xông vào phòng của Lâm Diệc Khả, đám người hầu lục tung mọi nơi ra sức tìm kiếm.
Lâm Diệc Khả đứng ở cửa phòng ngăn không nổi, mà xem ra cô cũng không muốn ngăn lại.
“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!”. Không lâu sau, người hầu Tiểu Lệ lôi ra chiếc hộp trang sức ở trong ngăn tủ đầu giường. Mở chiếc hộp ra, quả nhiên trong đó có vài mảnh ngọc bích. Chiếc vòng tay đã bị đập nát.
“Vòng tay của tôi!”. Lục Vũ Hân hét lên một tiếng kinh hãi.
Vẻ mặt hoảng sợ của cô ta không hề giả bộ, mặc dù cô ta đã ra lệnh cho Tiểu Lệ giấu chiếc vòng vào phòng của Lâm Diệc Khả rồi đổ lỗi cho cô. Nhưng không hề ra lệnh cho Tiểu Lệ hủy hoại nó. Dù sao, chiếc vòng tay này là vô giá, nó là tín vật của Tả gia đưa tới.
"Mày còn cái gì để nói nữa! Bao năm ăn học đều ném cho chó gặm hết cả, còn nhỏ mà đã hiểm độc như vậy". Lâm Kiến Sơn lao đến muốn đánh Lâm Diệc Khả.
Đương nhiên Lâm Diệc Khả không định đứng chờ cho ông ta đánh, lập tức né qua một bên. Cô dửng dưng liếc nhìn mẹ con Lục Vũ Hân, nụ cười giễu cợt cong lên nơi khóe môi.
"Nếu thật sự muốn trộm cái gì, tôi còn để ở trong phòng chờ các người tới bắt quả tang sao!"
Lâm Diệc Khả cảm thấy Lâm Kiến Sơn từ một công chức nhỏ mà leo lên được vị trí phó thị trưởng thì chắc chắn không phải hạng ngu dốt gì. Nhưng cô thực sự không thể hiểu được rằng tại sao một người đàn ông gian xảo như vậy lại dễ dàng bị mẹ con Lục Huệ Tâm mặc sức đùa bỡn.
“Chẳng lẽ là người khác giá họa cho mày?”. Lâm Kiến Sơn rống lên.
"Có giá họa hay không thì xem xong sẽ biết". Lâm Diệc Khả nói xong, đi đến bên máy tính, khởi động máy và nhập mật khẩu, click chuột mở phần mềm phát video giám sát.
Từ màn hình máy tính, có thể thấy rõ ràng vào khoảng 8 giờ sáng, Tiểu Lệ bí mật lẻn vào phòng Lâm Diệc Khả và cất hộp trang sức vào ngăn kéo dưới tủ đầu giường của cô.
Lúc đó Lâm Diệc Khả đang ở dưới lầu cùng Lâm Kiến Sơn ăn sáng.
Mẹ con Lục Tuệ Tâm hơi sững sờ, không ngờ Lâm Diệc Khả lại lắp camera giám sát trong phòng mình. Tiểu Lệ càng thêm sợ hãi, hai chân nhũn ra, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
“Nói đi, tại sao lại vu oan cho tôi?”. Lâm Diệc Khả tắt máy, ánh mặt lạnh lùng nhìn thẳng Tiểu Lệ đang xụi lơ trên mặt đất.
"Tôi, tôi ...". Tiểu Lệ ấp a ấp úng nói không nên lời, đôi mắt của cô ta thỉnh thoảng lại liếc về phía Lục Huệ Tâm.
“Tiểu Lệ, cô nhìn dì làm gì, chắc không phải là dì sai cô vu oan giá họa cho tôi đâu nhỉ”. Lâm Diệc Khả rảo bước trên đôi giày cao gót chậm rãi đi đến chỗ Tiểu Lệ. Rõ ràng là một thiếu nữ trẻ, thế nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác áp bức vô hình.
Khuôn mặt của Tiểu Lệ tái mét, cô ta không kiềm chế được lao đến bên Lục Tuệ Tâm, hét lên: "Bà chủ, cứu tôi với!"
“Lâm Diệc Khả, đừng có nói nhảm”. Lúc này Lục Vũ Hân mở miệng, giọng của cô ta lấn át cả tiếng gào khóc của Tiểu Lệ.
Dù sao thì Lục Tuệ Tâm cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió, trên mặt không hề lộ ra một tia hoảng loạn nào, ngược lại thở dài nhìn Tiểu Lệ: "Nha đầu nhà ngươi làm sao lại có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy? Từ khi cô đến nhà họ Lâm của chúng tôi, tôi đã đối đãi cô giống như con gái ruột của mình. Tôi thậm chí đã trả tiền thuốc men cho mẹ cô và cả học phí cho em trai cô nữa. Tiểu Lệ, cô thực sự làm tôi quá thất vọng rồi".
Lâm Diệc Khả nghe xong, không nhịn được thật muốn vỗ tay tán thưởng. Nếu Tiểu Lệ dám làm liên lụy đến mẹ con Lục Tuệ Tâm thì sau này sẽ không có ai lo tiền chữa bệnh của mẹ và tiền học phí của em trai cho cô ta nữa.