Nhưng không ngờ Cố Cảnh Đình lại để mặc cho Lâm Diệc Khả sinh đứa bé ra. Điều này quả thực có phần ngoài dự đoán.
Cố Cảnh Đình cầm chiếc áo khoác ở phía sau ghế sô pha lên, tấm séc vô tình rơi ra.
Nguyễn Kỳ khom người nhặt lên, nhìn lướt qua số tiền trên đó, tò mò hỏi: "Sao anh lại có tấm chi phiếu tài khoản nhỏ lẻ thế này?"
“Tiền sinh hoạt phí của mẹ Phàm Phàm chu cấp”. Cố Cảnh Đình thản nhiên nói.
Nghe xong, Nguyễn Kỳ cười khúc khích: "Không nghĩ tới Cố thiếu gia còn có tiềm năng được bao nuôi cơ đấy".
Lâm Diệc Khả đã tóm được điểm yếu của An Quốc Hoa nên tâm trạng rất tốt. Nhưng, chỉ cần trở về nhà thì cho dù tâm tình cô có tốt thế nào đi chăng nữa cũng sẽ biến thành không tốt.
Ngay khi Lâm Diệc Khả bước vào cửa, một cái gạt tàn bằng pha lê đã bay ngay về phía cô, nếu không phải Lâm Diệc Khả nhanh nhẹn né qua một bên thì chắc chắn cô đã bị thương rồi.
Gạt tàn pha lê đập mạnh vào tường, rớt xuống sàn nhà, mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nơi.
“Đồ khốn kiếp, mày đã động vào đồ gì của chị gái mày!”. Lâm Kiến Sơn gầm lên đầy phẫn nộ làm mái nhà như rung cả lên.
Lâm Diệc Khả dừng lại cách ông ta vài bước, dáng vẻ không chút sợ hãi: "Ba, con không hiểu ba đang nói gì".
“Kiến Sơn, bây giờ không phải lúc tức giận. Có gì thì từ từ nói với con nó”. Lục Tuệ Tâm trấn tĩnh Lâm Kiến Sơn, bà ta đến bên Lâm Diệc Khả: “Tiểu Khả, dì hỏi con, con có từng nhìn thấy vòng tay ngọc bích của chị con không?"
“Tôi không nhìn thấy. Dì à, nếu không có chuyện gì khác thì tôi lên lầu nghỉ ngơi trước”. Lâm Diệc Khả nói xong, lướt qua bà ta, muốn đi lên lầu.
"Thật kỳ quái, chẳng lẽ chiếc vòng tay này có chân và tự bay mất sao. Tiểu Lệ, Ngô Huệ, hai cô đã tìm kỹ chưa?". Lục Tuệ Tâm dậm chân nói.
“Thưa phu nhân, tôi đã tìm khắp nhà, trừ… phòng của tiểu thư”. Người hầu Tiểu Lệ cúi đầu đáp.
Lâm Diệc Khả một chân đã bước lên cầu thang, nghe xong lời này liền quay đầu lại, cau mày hỏi: "Dì, dì đang có ý gì?"
"Tiểu Khả, dì biết chuyện Tả Diệp và Vũ Hân đính hôn làm con rất buồn. Nhưng chuyện tình cảm nào ai có thể cưỡng cầu. Vũ Hân cũng chỉ là mang một tình yêu bất đắc dĩ mà thôi”.
"Tình yêu bất đắc dĩ? Dì à, tôi nhớ lúc đầu dì cũng nói như vậy với mẹ tôi. Hóa ra cứ nhân danh tình yêu là có thể tùy tiện làm tổn thương người khác, phá hoại hôn nhân gia đình của người ta à. Những kẻ thứ ba hay thích dùng tình yêu để bao che cho sự vô liêm sỉ của họ nhỉ, dì không thấy là đang làm bẩn hai chữ ‘tình yêu’ sao!".
Lâm Diệc Khả nhìn Lục Tuệ Tâm, ánh mắt vô cùng không khách khí nói. Cô sẽ không bao giờ quên được Tần Phi đã đau khổ và tuyệt vọng như thế nào khi biết được sự phản bội của chồng mình.
Vẻ mặt Lục Tuệ Tâm có phần nhăn nhó, Lâm Kiến Sơn giơ bàn tay đập mạnh xuống bàn: "Hỗn láo, đây là thái độ của mày khi nói chuyện với người lớn sao?"
"Ba, đừng mắng Tiểu Khả. Đúng là Tả Diệp và con có lỗi với em ấy. Nhưng mà, chiếc vòng tay bằng ngọc là bảo vật gia truyền của nhà họ Tả. Nếu nó bị mất trong tay con, con làm sao có thể ăn nói được với bố mẹ chồng tương lai. Tả Diệp nhất định cũng sẽ giận con… ”. Lục Vũ Hân vừa khóc sướt mướt vừa lau nước mắt nói.
"Tiểu Khả, em hãy nghĩ lại đi, có phải em lấy vòng tay của chị không? Trả lại chị đi mà. Nếu em thích vòng tay ngọc, trong hộp đựng đồ của chị còn có một đôi vòng tay ngọc bích rất đẹp, chị sẽ tặng nó cho em".
“Tiểu Khả, đừng bướng bỉnh nữa, con trả vòng tay lại cho chị con đi, con nhìn xem, chị con đã buồn khóc đến thảm thương chưa kìa”. Lục Tuệ Tâm phụ họa.
Hai mẹ con ra sức kẻ xướng người họa, trực tiếp định tội cho Lâm Diệc Khả.
Lâm Kiến Sơn đã nhận định rằng Lâm Diệc Khả ghen tị với Lục Vũ Hân vì đính hôn với Tả Diệp nên đã đánh cắp chiếc vòng tay cho hả giận.