Thấy cô gái trên giường đang say ngủ, Hoắc Thương Châu chỉ hơi nhíu mày rồi nằm xuống nhìn trần nhà rồi dần dần nhắm mắt lại không nghĩ nữa.
Lúc Hoắc Thương Châu nhắm mắt, đồng thời mắt Thiên Mộng Tuyết mở ra, vừa rồi cô đều nghe thấy, Cố Chiêu Ninh… Cái tên xa lạ, cô chưa hề thấy Hoắc Thương Châu vội vàng lại dịu dàng với người con gái nào như vậy, chẳng lẽ anh thật sự đã thích người khác sao? Cô không cho! Hoắc Thương Châu chỉ là của một mình cô.
Nghĩ đến đây, cô cố ý trở mình lật qua lật lại, như một người đang mơ ngủ ôm lấy Hoắc Thương Châu, thế này cô mới yên tâm Hoắc Thương Châu thuộc về mình, sẽ không buông tay nữa.
………………………
Mấy ngày liền, Hoắc Thương Châu bận xử lý chuyện công ty, sự cố rớt giá cổ phiếu lần này là do có kẻ tung tin đồng nhảm, nói Hoắc Thị ngoài mặt có vẻ tiềm lực hùng hậu, thật ra trong nội bộ lại hoàn toàn ngược lại, còn nói công ty đang trốn thuế.
Qua nửa tháng trời, các bên liên quan đều nhảy vào điều tra vấn đề thuế trong nội bộ Hoắc Thị, Hoắc Thương Châu cũng rất phối hợp công bố cặn kẽ mọi khoản thu chi. Những lời đồn ruốt cuộc đã được các bên liên quan họp báo phản bác, mặc dù biết kẻ nào đứng đằng sau nhưng Hoắc Thương Châu chưa lập tức đánh trả. Vì sự đả kích lần này, Hoắc Thị cần một khoảng thời gian nữa để khôi phục hình ảnh, lúc này không thể để xảy ra bất kỳ điều xấu nào nữa.
Buổi tối, anh muốn tổ chức một buổi đấu giá, lúc này đã thay xong quần áo chuẩn bị cùng Lôi Ảnh lên đường.
“Thiếu gia, có nên đưa thiếu phu nhân đi cùng không?” Trong khoảng thời gian này, thiếu gia thường xuyên ra vào nhà Thiên Mộng Tuyết tiểu thư, cũng không trở về Hoắc trạch, điều này khiến Lôi Ảnh bất bình thay cho Cố Chiêu Ninh.
“Không cần, gọi điện cho Thiên tiểu sư, bảo cô ấy đi cùng tôi” vừa cài cúc áo, anh vừa nói với Lôi Ảnh.
Lôi Ảnh ngẩn ra, chuyện tình của Thiên Mộng Tuyết và thiếu gia vài năm trước mọi người đều biết, sau khi cô mất tích, giới truyền thông cũng từng phỏng đoán rối rít, lần này chủ tịch đi cùng cô khác gì trước giới truyền thông lần nữa công bố quan hệ của hai người, mà người mất tích lâu như vậy lại xuất hiện, chính là một tin cực nóng đối với giới truyền thông. Vậy còn Cố Chiêu Ninh thì sao? Lôi Ảnh nhìn Hoắc Thương Châu không nói.
“Tôi không muốn nói thêm lần thứ hai” Hoắc Thương Châu đảo mắt nhìn Lôi Ảnh, anh biết Lôi Ảnh đang che chở cho Cố Chiêu Ninh, điều này khiến anh không thoải mái, nhìn Lôi Ảnh một cái, anh tự mình đến bàn, nhấn số gọi cho Thiên Mộng Tuyết.
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Thương Châu liếc nhẹ Lôi Ảnh rồi đi thẳng ra ngoài cửa.
Khi xe anh đỗ dưới nhà Thiên Mộng Tuyết thì cũng đúng lúc cô đi ra, vẫn là màu trắng, cô mặc một chiếc váy liền có đuôi, tóc vẫn xõa sau lưng như dáng vẻ Hoắc Thương Châu thích, nhìn cô cũng biết đã rất tỉ mỉ trang điểm.
“Thương Châu” Thiên Mộng Tuyết lên xe rất vui vẻ, buổi đấu giá từ thiện tối nay sẽ rất đáng nhớ, lần này anh dẫn cô đi hẳn là tuyên bố mối quan hệ của họ với giới truyền thông, xem ra, Hoắc Thương Châu vẫn yêu mình, về phần cái cô Cố Chiêu Ninh đó, chắc chẳng qua là người Hoắc Thương Châu gửi gắm tình cảm trong những ngày xa cô.
Thiên Mộng Tuyết là một cô gái thông minh, đối với chuyện riêng của Hoắc Thương Châu cô không hỏi tới, cô biết một người đàn ông thành đạt sẽ có sức hấp dẫn lớn, đặc biệt người vừa trẻ tuổi đẹp trai lại vừa nhiều tiền như Hoắc Thương Châu rất ít, cô muốn giả bộ ngây thơ, có thể mới giữ được Hoắc Thương Châu. Bời vì đàn ông thường không thích phụ nữ quá thông minh.
“Ừ, hôm nay rất đẹp” Hoắc Thương Châu mỉm cười hôn lên mu bàn tay Thiên Mộng Tuyết. Nếu Cố Chiêu Ninh mà mặc như thế này, sẽ còn xinh đẹp hơn.
Cố Chiêu Ninh, trời ạ. Anh tự nhiên lại nghĩ đến cô.
Mất tự nhiên buông tay Thiên Mộng Tuyết, anh hướng ra đằng trước nói "Lái xe"