Cố Chiêu Ninh đã lâu không thấy Hoắc Thương Châu, mặc dù miệng luôn cứng rắn, mặt không biến sắc nhưng trong lòng cô lại vô cùng nhớ anh.
Anh có ăn cơm ngon không?
Anh có ngủ tốt không?
Hôm nay tin tức cô nhìn thấy, anh có thể vì chuyện công ty mà không ngủ được không?
Cố Chiêu Ninh trằn trọc, cô mở đèn ngủ, cầm điện thoại ấn dãy số quen thuộc của Hoắc Thương Châu, mím môi do dự.
Rốt cuộc có nên gọi điện hỏi thăm anh không? Những ngày qua, cô dần dần cảm nhận sự chăm sóc của Hoắc Thương Châu, ngày ngày đều gọi điện hỏi Mạc Nhan tình hình của cô, nhưng tại sao hôm nay lại không gọi, anh đang làm gì? Cố Chiêu Ninh rất muốn biết, vì tin tức giá cổ phiếu của Hoắc Thị rớt giá, cô thật lo lắng cho anh.
Do dự mãi, cuối cùng Cố Chiêu Ninh quyết định gọi…
…………………..
Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào bên trong, trên giường Hoắc Thương Châu đang ôm Thiên Mộng Tuyết, cô đã ngủ say còn anh không thể nào ngủ được.
Anh cảm giác mình nợ người con gái này rất nhiều, nhưng lúc này không biết phải trả lại thế nào, vừa rồi cô níu giữ, anh không thể cự tuyệt, nhưng anh lại không thể tiếp tục những ngày ngọt ngào triền miên cùng cô như trước kia, điều duy nhất anh có thể làm là ôm lấy cô ngủ.
Đôi mắt nhìn qua cửa sổ, mặc dù ôm Thiên Mộng Tuyết trong lòng nhưng đầu anh lại nghĩ về một người con gái khác…
Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông
Muộn thế này rồi, ai có thể gọi? Sợ đánh thức Thiên Mộng Tuyết, anh với tay lên tủ đầu giường định tắt điện thoại, nhưng theo bản năng lại nhìn vào màn hình. Cố Chiêu Ninh!
Cô ấy gọi điện cho mình, Hoắc Thương Châu hoài nghi liệu mình có nhầm hay không, Cố Chiêu Ninh chưa bao giờ chủ động gọi điện cho mình, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến đây, Hoắc Thương Châu bất chấp Thiên Mộng Tuyết còn đang nằm trong ngực mình, nhấn nút trả lời.
“Alo”
“…” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cố Chiêu Ninh lại không biết phải nói gì, cô im lặng một lúc.
“Alo? Cố Chiêu Ninh! Nói đi” Lo lắng không biết cô có xảy ra chuyện gì không, Hoắc Thương Châu rút tay ra, thấy không đánh thức Thiên Mộng Tuyết, anh tiến về phía phòng vệ sinh, giọng thì thào.
“À… Em… Em không quấy rầy anh chứ” Giọng nói của Hoắc Thương Châu rất nhỏ, Cố Chiêu Ninh biết bên cạnh anh có người, xem ra cô lại tự ảo tưởng, anh bây giờ đang ôm người khác, còn mình thì lo lắng cho anh một cách ngớ ngẩn.
“Không có, trễ thế này em còn gọi điện không phải có chuyện gì chứ?” Hoắc Thương Châu nghe giọng Cố Chiêu Ninh không có gì khác thường mới giãn chân mày, dịu dàng hỏi thăm.
“Không có, em xem tin tức” rất lo lắng cho anh, những lời này Cố Chiêu Ninh lại không nói ra được.
“Em quan tâm đến anh sao?” Hoắc Thương Châu cười nhạt, cô gái này vẫn còn mạnh mồm. Chỉ có điều, sự quan tâm này khiến anh cảm thấy thoải mái. Cứ tưởng lúc này cô không thèm để ý đến mình, thế mà chỉ cần nghe tin tức đã chủ động gọi điện.
“…” Lời anh nói khiến Cố Chiêu Ninh ngẩn người, đúng vậy, là em quan tâm đến anh, thế nhưng anh có cần sự quan tâm này không? Cố Chiêu Ninh tự hỏi lòng, như tự giễu cợt mình khẽ nhếch khóe miệng “Anh cả nghĩ rồi, em cũng chỉ hỏi thăm như bạn bè bình thường thôi”.
Bạn bè bình thường? Cô xem anh chỉ như những người bạn khác, đây là gián tiếp nhắc nhở quan hệ của bọn họ sao?
Hoắc Thương Châu đột nhiên thấy mất mát, cũng thấy tức giận, tay nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó. “Được, anh hiểu rồi, anh không có việc gì, em ngủ sớm đi” không đợi Cố Chiêu Ninh nói thêm, anh tắt máy, tay bịt miệng ra khỏi phòng vệ sinh.
…………..