Lôi Ảnh cầm khăn bông chùi vết máu trên mặt, sau đó đi đến trước mặt tên còn lại, vô tình cố ý vuốt họng súng, giả bộ lên đạn, lên cò, gọn gàng linh hoạt, tốc độ cực nhanh.
Tên này sớm đã sợ tới mức tè ra quần, thấy đồng bọn bị bắn chết, run rẩy cầu khẩn “Xin đừng gϊếŧ tôi, xin đừng gϊếŧ tôi”
Lôi Ảnh nhếch nhếch khóe miệng, cầm súng dí vào trán hắn.
“Đợi chút” Trong bóng tối vang lên một giọng nói trầm ấm.
Một bóng người xuất hiện, làn da màu gạo, khuôn mặt góc cạnh, anh tuấn lạnh lùng, tròng mắt đen thâm thúy, trong ánh đèn mờ ảo toát lên vẻ đáng sợ.
“Dạ” Lôi Ảnh thu hồi súng, Hoắc Thương Châu đứng lên khỏi ghế, chậm rãi bước đến.
Hoắc Thương Châu xỏ vào một đôi găng tay trắng, chậm rãi đi về phía tên đàn ông đang run rẩy “Tao cho mày một cơ hội, xem mày có biết quý trọng không”. Lời nói lạnh như băng, chữ nào chữ nấy như trùy giang.
“ Tôi quý trọng, quý trọng” tên này nói xong câm lặng, hắn sợ tới mức hồn sắp lìa khỏi thân.
“Chắc mày cũng thấy rồi, chí khí… sẽ có lúc hại chết người” Hoắc Thương Châu xoay người nhìn chằm chằm mặt hắn. “Mày chỉ cần nói, cấp trên của mày là thằng nào”. Mấy kẻ thế này, cùng lắm là chết, trong các bang xã hội đen, hầu như liên lạc một tuyến, bọn chúng không biết được rốt cuộc kẻ nào giật dây, nhưng chỉ cần một tên mở mồm, từng mắt xích sẽ từ tự bị tóm.
“Tôi… tôi chỉ biết hắn được gọi là Thất ca, những thứ khác tôi không rõ, tôi thề là nói thật”, tên này hai tay bị treo ngược, chân không ngừng run, vết thương trên người cũng không khiến hắn bận tâm nữa, so với người vừa tra khảo và nổ súng, người trước mắt còn đáng sợ hơn.
Hoắc Thương Châu cười nhạt rồi dùng ngón tay nâng cằm hắn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn “Sau này trở về, việc gì cần nói phải nói, việc gì không nên nói thì…” Hoắc Thương Châu cố ý kéo dài âm lượng.
“Tôi hiểu, hiểu! Chỉ cần anh nói một câu, tôi nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng”. Lời nói này không chắc đảm bảo, nhưng hắn cần bảo vệ tính mạng mình trước chỉ có thể cam đoan như vậy.
Hoắc Thương Châu hài lòng gật đầu, khẽ phẩy tay, hai người tiến lên cởi dây thừng, lôi tên kia ra ngoài
Sau khi hắn bị đưa đi, Hoắc Thương Châu vứt găng tay, đốt một điếu thuốc, vẻ mặt đăm chiêu.
“Chủ tịch, anh làm như vậy…” Lôi Ảnh có chút băn khoăn, thế khác gì thả hổ về rừng, đã gϊếŧ một tên lại để tên khác chạy khác gì nói cho đối phương biết mình đã gϊếŧ người của chúng. Cũng không phải sợ đối phương, chẳng qua không muốn mang phiền toái cho Hoắc Thị, dù sao cũng đang thời kỳ hưng thịnh, bang xã hội đen là do chủ tịch tiền nhiệm một tay tạo ra, hiện tại Hoắc Thương Châu một tay đảm nhiệm cả trắng lẫn đen, nếu đối phương tuồn ra tin tức gì bất lợi, sẽ là một đòn đả kích đối với Hoắc Thị.
“Yên tâm đi, ta có ý đồ cuả mình, thả hổ về rừng chưa hẳn đã là việc xấu” Hoắc Thương Châu tràn đầy lòng tin, anh không bao giờ làm những chuyện không cần thiết, càng không thể gây tổn hại cho Hoắc Thị.
“Tôi biết rồi” Lôi Ảnh đại khái hiểu, đi theo anh nhiều năm như vậy, tác phong làm việc của Hoắc Thương Châu anh biết, anh làm như vậy chắc chắn có ý đồ, về sau khắc biết.
Hoắc Thương Châu thở dài, vứt bỏ tàn thuốc, nhét tay vào túi, nói với Lôi Ảnh “Xử lý thằng này đi” rồi đi về hướng cầu thang.
“Xử lý” Lôi Ảnh nói với 2 thuộc hạ, sau đó cởϊ áσ sơ mi nhuốm máu nhét vào cái xác kia, sau đó cũng rời khỏi tầng hầm.