Quyển 1 - Chương 32: Cảm ơn anh đã cứu

Cố Chiêu Ninh chạy như bay ra khỏi Hoắc Thị, chặn một chiếc taxi, ngồi lên thở dốc.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Những lời nói của Hoắc Thương Châu vẫn vang trong đầu cô, chơi chán… chơi chán… Hoắc Thương Châu, sao anh có thể như vậy, thì ra anh cũng ghê tởm như bất kỳ tên đàn ông nào! Cố Chiêu Ninh nước mắt không ngừng rơi lã chã.

“Tiểu thư, cô đi đâu?” Tài xế không dám mở miệng nhưng đến đầu đường đành phải hỏi.

“Đi thẳng về phía kia” Cố Chiêu Ninh thút thít nói.

Tài xế cũng không biết làm gì đành đi theo hướng cô chỉ.

Cố Chiêu Ninh quay kính xe xuống, gió táp vào mặt, cô không hiểu sao mình lại để ý chuyện đó, rõ ràng chỉ là hôn nhân trên hợp đồng, tại sao khi Hoắc Thương Châu nói câu đó cô lại đau thế này, tại sao ngày ấy anh lại nói từ giờ sẽ là người phụ nữ của anh, rốt cuộc là sao?

Xe dần dần đi vào trung tâm thành phố, Cố Chiêu Ninh nhìn thấy một cửa hàng đồ uống, mỗi lần không vui cô thường tới đây “Dừng xe”

Tài xế dừng xe vào lề đường, Cố Chiêu Ninh trả tiền xuống xe, lau nước mắt, xách túi đi vào cửa hàng đồ uống.

“Chào mừng quý khách”, chủ cửa hàng nhiệt tình chào hỏi, Cố Chiêu Ninh khẽ cười gật đầu, sau đó tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, nơi này dễ dàng nhìn phong cảnh bên ngoài, cô thích như vậy, nhìn dòng người, xe cộ qua lại còn mình lẳng lặng ngồi suy nghĩ.

“Cho tôi ly nước cam” gọi xong đồ uống, Cố Chiêu Ninh một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ đăm chiêu.

….

Bạch Hiên Dật ăn mặc phóng khoáng, đội mũ lưỡi trai, đeo một đôi kính lớn, hai tay đút túi quần cúi đầu đi trên đường, không muốn ai nhận ra mình nên mới hóa trang kỹ như thế. Nghe tiếng động ầm ầm trước mặt, Bạch Hiên Dật theo bản năng liếc nhìn, lại thấy một bóng dáng quen thuộc đang bị mấy tay áo đen vây quanh.

“Mời tiểu thư đi cùng chúng tôi một chuyến”

“Tôi không quan tâm các anh là ai! Tôi không đi là không đi”

Bạch Hiên Dật thấy Cố Chiêu Ninh không nhịn được hét lên với mấy tên kia, nhìn là biết Cố Chiêu Ninh đang gặp phiền toái, thấy không ít kẻ đi đường đang đứng nhìn chằm chằm, Bạch Hiên Dật gỡ kính mắt, kéo mũ thấp xuống mặt, chạy về phía đó.

“Tiểu thư, vậy đừng trách chúng tôi không khách khí” tên dẫn đầu nháy mắt với hai thằng bên cạnh, bọn chúng đang chuẩn bị áp tải Cố Chiêu Ninh đi.

“Các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, giữa ban ngày ban mặt đừng có làm loạn” Cố Chiêu Ninh thủ hai nắm đấm trước ngực, bộ dạng sẵn sàng đánh nhau, thực ra trong lòng cũng hoang mang, mình là con gái sao có thể thoát khỏi tay ba gã đàn ông, nhanh chóng đảo mắt xung quanh, thấy một khoảng không, đang định nhấc chân chạy thì nghe thấy tiếng kêu rên của một tên bị đánh.

Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn chụp một chiếc mũ lưỡi trai đấm một phát vào mấy tên xã hội đen, ba kẻ mặc vest đen không hề chuẩn bị mỗi người dính một quyền, Cố Chiêu Ninh còn không kịp nhìn thấy khuôn mặt người đang giúp mình, đã bị anh ta kéo chạy theo.

“Đứng lại” Ba tên xã hội đen nhăn nhó kêu phía sau, Cố Chiêu Ninh cười ngặt nghẽo, y như trong phim tình cảm lãng mạn.

Cố Chiêu Ninh lè lưỡi một cái với mấy tên đang nằm bò trên đấy rồi mặc cho người đàn ông kia kéo mình chạy bạt mạng.

Không biết chạy bao lâu đến khi không nghe thấy tiếng gào thét sau lưng, Cố Chiêu Ninh cũng đã mệt đến mức không thể chạy tiếp, người đàn ông này là ai mà có thể chạy như vậy ‘Không được, không được” Cố Chiêu Ninh xua xua cánh tay không bị giữ, hai người chui vào một con hẻm nhỏ, Bạch Hiên Dật mới dừng lại, Cố Chiêu Ninh thở hổn hển cúi gập người.

“Chúng ta lại gặp nhau?”

Nghe thấy một giọng nam giới cực kỳ êm ái, Cố Chiêu Ninh ngẩng đầu lên, anh ta đã bỏ cái mũ xuống, đợi khi anh đeo kính lại, Cố Chiêu Ninh mới miệng chữ O “Là anh? Bạch…” nhất thời không nhớ ra tên anh ta, cô chau mày.

“Bạch Hiên Dật”, Bạch Hiên Dật bất đắc dĩ lắc đầu, một tay chống nạnh, 1 tay vuốt tóc về phía sau (mặc dù tóc ngắn, nhưng vừa mới đội mũ, trang điểm lại).

“A đúng rồi, thật cảm ơn anh” Cố Chiêu Ninh vỗ tay, tiếp tục thở, sau đó vuốt vuốt ngực, chỉ về phía Bạch Hiên Dật “Sao anh lại ở đây” Cố Chiêu Ninh ngây ngốc hỏi.