Cảnh xuân tươi đẹp, gió thổi nhẹ nhàng, mùa này được xem như thời khắc tốt nhất để giữ vững tình yêu, nhưng đối với một số người, đây chẳng qua cũng là một mùa nhàm chán.
A Thị
Khách sạn 5 sao Ngọc Sáng là sản nghiệp dưới cờ tập đoàn Hoắc Thị tiếng tăm lừng lẫy, phong cách kiến trúc Châu Âu xa hoa, sừng sững ở đại sảnh là một đài phun nước cao gần 30 thước làm rung động lòng người, những thứ này đều tượng trưng cho sự cao quý. Hôm nay, ở đây diễn ra một hôn lễ có một không hai.
Trong phòng trang điểm của cô dâu
Cô dâu ngồi trước gương, mặc kệ thợ trang đểm muốn làm sao thì làm, một ngày vui lớn như thế mà cô dâu mới này cứ buồn buồn, trên mặt chẳng có nổi một nét vui mừng.
Thợ hóa trang vừa đánh phấn hồng cho cô vừa nói: “Cố tiểu thư, đừng căng thẳng, cô dâu nghiêm trang quá cũng không xinh đâu”.
Chiêu Ninh nhếch khóe miệng gượng cười, phù dâu bạn thân Mạc Nhan không nhịn được bấm vào eo cô, ý bảo cô chú ý một chút.
Chiêu Ninh cúi gằm đầu mím môi, bất luận thế nào cô cũng không vui nổi, thực sự không cách nào chấp nhận sự thật là mình sẽ phải lập gia đình, nhất là sẽ phải cùng một người đàn ông xa lạ cùng giường chung gối, đây quả là vấn đề khó khăn.
“Ninh Ninh, đừng than thở nữa, nếu đã quyết định, cứ vui vẻ đối mặt đi. Dù sao lấy được một người giàu có, tiền thuốc thang của bác gái sẽ không cần lo nữa.” Mạc Nhan biết Chiêu Ninh chẳng qua là bất đắc dĩ, tâm bất cam, tình bất nguyện cho nên chỉ có thể an ủi cô nghĩ đến những điều tốt đẹp.
“Nhan Nhan, mình thấy sợ, người đàn ông này mình chưa gặp bao giờ, ngộ nhỡ là kẻ… Mình nên làm gì đây?” Chiêu Ninh lòng đầy lo lắng, vì phí phẫu thuật của mẹ mà ngay lập tức đáp ứng yêu cầu của lão bà kia, không nghĩ đến chuyện hôn nhân của mình, nhưng bây giờ khi mẹ đã ổn định, chân chính đối mặt với hôn lễ thì cô có chút sợ hãi.
“Nhan Nhan, mình muốn…” Trong đầu Chiêu Ninh đột nhiên thoáng qua một ý tưởng, cô cười tà nói thầm với Mạc Nhan
Ở chung với nhau nhiều năm, Mạc Nhan lập tức hiểu ý, vội vàng cắt đứt câu nói của Chiêu Ninh. Châm chước mấy giây, ghé tai Chiêu Ninh nói một câu.
Sắc mặt Chiêu Ninh lập tức thay đổi, xịu xuống.
“Bác gái còn đang nằm trong viện”. Đúng vậy, Nhan Nhan nói không sai, ý tưởng vừa manh nha trong lòng Chiêu Ninh chỉ vì câu nói này chợt tan vỡ, vì mẹ, cô có nhắm mắt cũng phải tiếp tục cuộc hôn lễ này.
“Cố tiểu thư, đẹp lắm!”
Thợ trang điểm cuối cùng đã hoàn thành việc trang điểm cho cô dâu, từ 5 giờ sáng đã phải ngồi ở đây, Chiêu Ninh thật sự không hiểu được sao lại phải mất thời gian đến thế. Làm vợ của kẻ nào đó… Không phải là vì mong chờ hạnh phúc, cùng người mình yêu đi vào lễ đường, đây chẳng qua là một hôn lễ miễn cưỡng, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, nhiều năm về sau Chiêu Ninh đều nhớ về hôn lễ này như vậy.
Chiêu Ninh đứng lên, chân tê cứng, Mạc Nhan phải đỡ cô đi tới cửa.
Hôn lễ sắp bắt đầu
…
“Chủ tịch! Anh nên lên đường rồi ạ” Lôi Ảnh đứng sau lưng Hoắc Thương Châu, nhìn anh chần chừ không muốn thay quần áo, hôn lễ nửa giờ nữa bắt đầu rồi, anh lo lắng không biết ngài chủ tịch có bỏ trốn hay không.
Hoắc Thương Châu ở trong thư phòng, mặc một bộ quần áo ở nhà đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, bà nội lần này thực sự muốn lấy mạng anh mà, biết rõ ràng trong lòng anh người con gái ấy vẫn tồn tại, lại dùng chính thân thể mình ra uy hϊếp. Thấy bà nội bệnh nặng, Hoắc Thương Châu đành theo lời khuyên của thầy thuốc mà đáp ứng bà, nếu không…
“Tôi biết rồi, lấy quần áo ra đi” Hoắc Thương Châu lạnh lùng mở miệng, lời cho phép nghe đầy buồn bực.
Hoắc Thương Châu, chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị, lúc 18 tuổi, cha mẹ không may đều mất, sống nương tựa vào bà nội. Sản nghiệp của Hoắc gia vô cùng đồ sộ, không chỉ nổi danh trên thương trường mà trong giới xã hội đen cũng hô phong hoán vũ. Tính tình vốn ôn tồn nho nhã nhưng 3 năm trước bỗng nhiên trở nên tàn bạo khát máu, không ai dám chọc vào cũng chẳng dám đến gần.
Thay quần áo xong, Hoắc Thương Châu mở cửa phòng.
Mái tóc ngắn đen bóng xoăn tự nhiên, cặp lông mày rậm, khuôn mặt anh tuấn ít nói cười, sống mũi cao, đôi môi mỏng mím chặt, tròng mắt lạnh lùng nhìn lướt qua cửa đợi thuộc hạ.
“Đi thôi”, nói xong Hoắc Thương Châu đi thẳng xuống lầu, thuộc hạ đã thành thói quen liền bước theo sau, Lôi Ảnh đi ngay sau anh, còn những người khác theo chân họ.