Chương 26: Báo ứng thôi!
Mở cửa ra, Tiêu Mặc Tân nhìn Tiêu Hòa Nhã bình yên trở về thì cười tươi như hoa, vội vàng tiến lên ôm em gái nhà mình vào trong ngực, “Hoàn hảo, may mà em đã thoát ra khỏi đó, làm anh sợ muốn chết!”
Tiêu Hòa Nhã chỉ yên lặng cười cười: “Có thể có chuyện gì chứ, cho dù biết rõ cùng lắm chỉ là phiền phức một chút thôi!”
“Không phải em sợ nhất là phiền phức sao?” Tiêu Mặc Tân vẫn không nỡ để em gái nhà mình cũng giống như mình ở giữa thời buổi huyên náo lớn như vậy. Dù sao cũng phải cho người nhà mình một chỗ yên tịnh.
“Nếu đã biết thì lần sau cũng đừng để cho Tiểu Nhã đi cứu gấp nữa!” Sau lưng Tiêu Hòa Nhã, Tiêu Măc Vân trúc trắc mở miệng: “Việc của anh thì tự bản thân anh giải quyết!” Nói xong thế này mới vòng qua người bọn họ đi thẳng vào nhà.
Để lại hai anh em thay nhau tặng cái mặt quỷ.
“Anh, sau này anh phải làm sao? Cái người Tổng giám đốc gì đó có làm khó anh không?” Tiêu Hòa Nhã vẫn còn có chút lo lắng hỏi.
“Hừ! Anh ta dám!” Tiêu Mặc Tân hừ nhẹ một tiếng, “Anh đi tham gia là đã rất cho anh ta mặt mũi rồi, hơn nữa cũng chính anh ta bảo anh tìm người đến lừa gạt, xảy ra tình trạng hỗn loạn đương nhiên anh ta phải lqd gánh vác, những phóng viên này dĩ nhiên cũng là do anh ta gọi đến!” Hung dữ nói xong, sau đó lúc nhìn về em gái nhà mình lại là vẻ mặt mỉm cười, “Nhanh nhanh vào trong, bảo anh hai em nấu cơm! Đúng rồi... Em và cái người tên Hạ Ngưng Nhật kia có quan hệ gì?”
“Ai?” Hai người vào nhà, nghe Tiêu Mặc Tân hỏi như vậy, Tiêu Hòa Nhã cũng sửng sốt một phen.
“Cái người đột nhiên đánh lén em ấy!” Nghĩ tới đây, sắc mặt Tiêu Mặc Tân lại biến thành đen, bảo bối anh nâng niu trong lòng bàn tay vậy mà để cho người khác yêu thương nhung nhớ, lúc ấy chỉ là đoạt người thôi, không bóp chết anh ta đã không tệ rồi.
Tiêu Hòa Nhã tất nhiên là nghĩ tới, nhìn mặt anh cả nhà mình một chút, quả thật là không tốt lắm, đưa tay sờ sờ cái mũi, “Đó là tình huống nguy cấp, hơn nữa anh ta cũng không phải là Hạ Ngưng Nhật mà anh nói, anh ta là Thượng Quan Ngưng là Hiệu trưởng của bọn em.”
“Chứ không phải vì em thấy khuôn mặt kia nên mới nhịn không được mà nhào tới sao?” Tiêu Mặc Tân không thể nào tin tưởng được, em gái nhà mình có cái đức hạnh gì anh còn không biết sao, nhìn vừa thấy mỹ nam là giống như bị thất tâm phong* vậy, không còn để ý đến trí thông minh mà mình có được.
*Thất tâm phong: bị điên
Lần này đổi lại vẻ mặt Tiêu Hòa Nhã đen thui, “Anh cả, em cũng rất có phẩm vị có được không?” Nào có khoa trương như thế chứ, lúc cô làm ra hành động ấy hoàn toàn là vì kế tạm thích nghi, thử nghĩ một học sinh trốn học vừa vặn bị hiệu trưởng bắt được, không cần giở thủ đoạn có thể không có trở ngại sao? Cô cái này gọi là cái khó ló cái khôn.
“Thôi đi! Lần này anh sẽ không tính toán nữa!” Tiêu Mặc Tân quơ quơ tay vô cùng độ lượng nói: “Nếu lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, anh sẽ băm nát đối phương ra, anh cũng mặc kệ người bên cạnh em là ai, có nghe không, không được yêu sớm!” Nói xong lại đi lên lầu, đương nhiên không thể yêu sớm, nếu như bị người ta lừa thì biết phải làm sao?
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, yên tâm, mỹ nam là dùng để thưởng thức không phải dùng để dựa vào, về điểm này em đã sớm hiểu rõ, cho nên các anh yên tâm đi, đừng nói là yêu sớm, cho dù là yêu trễ em cũng không có hứng thú đâu. Độc thân nhiều tự do nha, mỹ nam nào cũng có thể thưởng còn không tốn tiền không chịu trách nhiệm, ha ha...
Anh ba Tiêu nhà ta vừa về đến nhà đã nhìn thấy dáng điệu cười vô cùng bỉ ổi của em gái nhà mình, nhíu nhíu mày đi đến trước mặt cô vô cùng lo lắng thử thử cái trán của cô: “Không bị sốt mà, bị kí©h thí©ɧ cái gì rồi hả?”
Tiêu Hòa Nhã tức giận thu hồi tiếng cười hơi không khống chế được, đặc biệt kín đáo cười cười: “Ha ha... Anh ba, sao anh tan ca trễ như vậy hả? Em cầm cặp giúp anh!”
Tiêu Mặc Tinh có chút thụ sủng nhược kinh* vội vàng nở nụ cười: “Buổi chiều có một ca phẫu thuật cho nên về hơi trễ một chút!”
*thụ sủng nhược kinh: được cưng mà vừa mừng vừa sợ
Tiêu Mặc Vân đang dựa ở cửa phòng bếp bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó xoay người tiếp tục nấu cơm.
“Mẹ!” Sau bữa cơm tối, Thượng Quan Vân đang tính dọn dẹp bàn ăn, bỗng nhiên Hạ Ngưng Nhật gọi một tiếng.
Thượng Quan Vân ngẩng đầu nở nụ cười: “Làm sao vậy?”
“Có muốn biết bà xã tương lai của em trai con là cô gái như thế nào không?” Hạ Ngưng Nhật thần bí cười hỏi.
Ngay tức khắc hai mắt Thượng Quan Vân sáng lên, “Được, được đấy!” Thượng Quan Vân gật đầu sau đó nhìn phía vẻ mặt không vui của Thượng Quan Ngưng: “Con và ba con dọn dẹp bàn ăn rồi rửa chén!”
Hạ Trạc Dương cưng chiều cười, sau đó nhìn về phía Thượng Quan Ngưng, “Ba dọn dẹp bàn ăn, con rửa chén!”
Thượng Quan Ngưng khóc không ra nước mắt, vì sao cả nhà kết hợp lại ăn hϊếp anh như thế chứ, hồi còn bé bị ăn hϊếp còn chưa tính, vậy mà sau khi lớn lên vẫn còn như thế này, “Ba, trước kia không phải ba cùng một phe với con sao?”
“Bây giờ cũng vậy nha, cho nên ba mới giúp con dọn dẹp bàn ăn đấy thôi!” Vẻ mặt Hạ Trạc Dương nghiêm túc nói.
Thượng Quan Ngưng giơ tay, “Được rồi, không cần ba giúp đỡ đâu, con tự làm, ba nên...”
“Con hiểu ba quá vậy con trai!” Hạ Ngưng Nhật cười tít mắt, sau đó lén lút đuổi theo.
Thượng Quan Ngưng không nhịn được lắc đầu, đều đã là vợ chồng già rồi mà vẫn cứ không đứng đắn như vậy.
“Con nói cái gì?” Trong vườn hoa, vốn dĩ Thượng Quan Vân đang ngồi trên ghế đá, sau khi nghe Hạ Ngưng Nhật nói xong đột nhiên đứng lên, sắc mặt trắng bệch, căng thẳng hỏi: “Con nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
Hạ Ngưng Nhật cũng cưng chiều cười, nhẹ nhàng ôm mẹ mình vào trong ngực, “Mẹ, mẹ không có nghe lầm! Không phải nằm mơ cũng không phải ảo giác!”
“Cô ấy tên là gì?” Thượng Quan Vân ngồi xuống nhưng vẫn còn có chút hồi hộp hỏi.
“Tiêu Hòa Nhã!” Hạ Ngưng Nhật ngồi ở bên cạnh bà nhẹ nhàng mở miệng nói.
Tiêu Hòa Nhã! Tiêu Hòa Nhã! Thượng Quan Vân không ngừng lặp lại cái tên này, trong phút chốc nước mắt bỗng tuôn ra, “Được lắm, được lắm, tôi không đi tìm cậu thì cậu cũng không xuất hiện có phải không?” Nước mắt không ngừng rơi xuống, lại không che giấu được tia vui sướиɠ phát ra từ trong đáy lòng.
“Đồ ranh con, dám chọc mẹ anh khóc?” Vừa đi vào vườn hoa, Hạ Trạc Dương liền nhìn thấy bà xã nhà mình rơi nước mắt lập tức không còn bình tĩnh, trực tiếp thi chạy trăm mét* vọt tới.
*thi chạy trăm mét: ý nói vội vàng, nhanh chóng
“Này này này... Mẹ đây là vui mừng!” Hạ Ngưng Nhật vừa chạy vừa giải thích.
“Lúc anh vui mừng sẽ khóc đau thương như vậy sao?” Hạ Trạc Dương không tha, nhất định phải bắt được tên nhóc này.
Thượng Quan Ngưng tựa người bên cạnh cửa sổ, tâm trạng rất tốt nhìn một màn này: “Ai bảo nói vớ va vớ vẩn làm chi! Báo ứng thôi!”