Chương 22: Không phải vợ
Bên này Thượng Quan Ngưng không vui khi bị cưỡng ôm, anh đẹp trai trên sân khấu cũng không vui nổi! Dám quyến rũ em gái bảo bối của anh? Là khách quý thì sao? Bạn bè của ông chủ thì sao? Tiêu Mặc Tân ném micro trong tay, sau đó đạp từng bước nặng nề trực tiếp đi tới, nhảy xuống khán đài nhanh chóng đi tới chỗ hai người đang ôm nhau phía trước.
Fans dưới khán đài cùng khách quý của công ty bị tình huống đột ngột phát sinh hù dọa. Cho đến khi Tiêu Mặc Tân cướp được bạn học Tiêu Hòa Nhã vào trong ngực mình mọi người mới phản ứng kịp, lúc này phóng viên ở một bên bắt đầu chụp chụp chụp chụp liên tục.
"Ca khúc mới của Mạc thật mê hoặc, bạn gái thần bí hiện thân?" Vì vậy một tiêu đề thật nổi bật liền sinh ra.
Đèn flash nháy liên tục, Tiêu Mặc Tân ôm đầu em gái bảo bối vào trong ngực của mình, tất nhiên biết không thể để cho người ta phát hiện ra thân phận của em gái, nếu không sợ rằng lúc đi học sẽ không được an thân.
Vẻ mặt của Ôn Tiểu Noãn cùng Cố Ngộ Bắc vẫn ngốc trệ như cũ, giống như bị đả kích. Rốt cuộc Tiểu Nhã cùng với Mạc Tân có quan hệ gì?
Thượng Quan Ngưng liếc mắt nhìn phóng viên ùa tới, tất nhiên hiểu bây giờ không phải là lúc cùng vị đại minh tinh này so đo vấn đề ai đúng ai sai, hiện tại suy nghĩ của anh cùng Tiêu Mặc Tân giống nhau, vội vàng đưa Tiêu Hòa Nhã ra ngoài.
Tiêu Mặc Tân nhíu nhíu mày, muốn đi lại phát hiện mình đã sớm bị đám phóng viên chỉ sợ thiên hạ không loạn này bao vây bốn phía, Tiêu Hòa Nhã cũng không phải chưa từng thấy qua tình cảnh này, ngoan ngoãn chôn ở trong ngực của anh trai, hu hu hu. . . . . .
Mấy cái fan trung thành này thật đúng là không phải ai cũng có thể làm được, trước kia động tác nhanh, giao thông phát triển, chạy thoát cũng nhanh, giờ thì tốt rồi, bị người ta vây ở nơi này muốn động cũng không động được. Thật sự ứng với câu nói kia rồi, đi dạo gần bờ sông sao có thể không ướt giày được, còn nữa, Hiệu Trưởng đại nhân, không lo ở trường làm Hiệu Trưởng thật tốt còn chạy tới nơi chỉ có người trẻ tuổi mới tham gia làm gì? Kẻ gây tai họa mà!
"Mạc Tân, xin hỏi vị tiểu thư này là ai? Bạn gái của anh sao?"
"Anh một mực phủ nhận mình có bạn gái, đây mới thật sự là bạn gái của anh sao?"
"Mặc dù anh có bạn nữ, các fans cũng sẽ rất đau lòng, nhưng họ cũng sẽ ủng hộ anh, tại sao không để cho cô ấy và các fans gặp mặt một lần!"
"Rốt cuộc là người phụ nữ thế nào mới là người trong lòng của anh đây?"
. . . . . .
Liên tiếp đặt câu hỏi làm người ta choáng váng, lúc này Ôn Tiểu Noãn cùng Cố Ngộ Bắc bị đẩy ra vòng ngoài cũng biết bây giờ không phải là lúc truy cứu quan hệ của Tiểu Nhã cùng Mạc Tân, quan trọng nhất là làm thế nào để đưa Tiểu Nhã an toàn ra ngoài!
Thượng Quan Ngưng nhìn hai người một cái, phát hiện cũng là học sinh của mình, hơn nữa còn là thành viên đa tài của hội học sinh, haiz, anh còn cho là học sinh giỏi cũng không quá quan tâm về ca sĩ, vẫn là anh tách rời với xã hội quá lâu, nhưng mà anh cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi. Được rồi được rồi, Thượng Quan Ngưng lắc đầu một cái, sau đó kéo hai người không biết làm thế nào đến bên cạnh mình, ở bên tai của các em ấy nói cái gì đó, mới cởϊ áσ vest của mình ra.
Hai người bọn họ đi tới một bên đồng tâm hiệp lực đẩy một người đang quay phim ra, vốn đã chen lấn nhau, bây giờ càng thêm rối loạn. Thượng Quan Ngưng thừa dịp hỗn loạn chen vào, trực tiếp trùm áo vest lên trên đầu Tiêu Hòa Nhã không nói hai lời kéo cô bỏ chạy.
Lần này vốn là vây quanh Tiêu Mặc Tân nhưng mà vẫn có một ít người đuổi theo Thượng Quan Ngưng.
Tiêu Mặc Tân liếc mắt nhìn cái hướng kia lúc này mới đối mặt với đám phóng viên trước mặt mình: "Tôi không muốn người tôi quan tâm bị quấy rầy. Xin đừng hỏi nữa! Cám ơn!"
"Rất đẹp trai ah!" Làm việc xong hai người Ôn Tiểu Noãn cùng Cố Ngộ Bắc thối lui đứng một bên vừa vô cùng hoa si nói.
"Nếu mình là người anh ấy để ý thì tốt rồi!" Hai mắt Ôn Tiểu Noãn sáng lên chắp tay trước ngực vô cùng thành kính nói.
"Không phải bây giờ chúng ta nên trốn sao?" Cố Ngộ Bắc vô cùng trì độn nhìn Ôn Tiểu Noãn.
Ôn Tiểu Noãn sững sờ, "Cậu ngốc à? Bây giờ mới nhắc nhở?" Nói xong, kéo tay Cố Ngộ Bắc chạy trốn.
Mà bên kia, Thượng Quan Ngưng lôi kéo Tiêu Hòa Nhã thi chạy trăm mét cùng với những phóng viên kia, mà bốn người trước mặt đang rất vui khi xem kịch hay, Thượng Quan Ngưng rất không cẩn thận lườm bọn họ một cái.
Bốn người nhất thời mao cốt tủng nhiên*, vứt bỏ chân gà Popcorn trong tay, vô cùng hợp tác xây thành bức tường ngăn cản ký giả, dành thời gian cho hai người chạy trốn.
(*Mao cốt tủng nhiên: lông tơ dựng đứng, có thể hiểu là 4 anh cực kì sợ hãi)
Chạy đến khi thở không ra hơi nữa, Tiêu Hòa Nhã mới ngừng lại. Tiêu Hòa Nhã khom người nhìn người nào đó họ Thượng Quan mặt không đỏ thở không gấp trước mặt. "Đại ân không lời nào cảm tạ hết! Hiệu Trưởng, về sau nếu có việc thì cứ mở miệng, nếu em có thể giúp một tay nhất định sẽ giúp thầy, tạm biệt!" Trì hoãn được một lát, thật vất vả mới hít thở bình thường lại, Tiêu Hòa Nhã nói cực kỳ khí khái với Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng vòng tay trước ngực, "Tôi quả thật có đại ân với cô, cô có biết ngày mai hình của Hiệu Trưởng tôi đây sẽ phải lên trang đầu báo giải trí hay không?"
Tiêu Hòa Nhã trợn to cặp mắt, không quá tin tưởng: "Thầy cũng có thể lên trang đầu báo giải trí à?" Cô cho là chỉ có người như anh trai vậy mới được lên. Chẳng lẽ cô lầm rồi sao?
Thượng Quan Ngưng đen mặt, "Ánh mắt của cô là có ý gì? Chỉ có anh trai cô mới là người của công chúng hả? Rốt cuộc cô hiểu được Hiệu Trưởng mấy phần?"
Tiêu Hòa Nhã im lặng, lại nói học sinh cũng không cần hiểu Hiệu Trường của trường quá nhiều, cũng không phải là giáo viên chủ nhiệm, hiểu nhiều thì có thể ít làm khó dễ cô sao, hiểu rõ Hiệu Trưởng có dùng được không? Có thể biết thầy họ Thượng Quan cũng đã rất giỏi rồi.
Thượng Quan Ngưng tiếp tục khinh bỉ, "Nghe cho kỹ, bản thiếu gia đường đường là Nhị công tử của công ty Hạ thị, vốn là tôi vẫn khiêm tốn làm người khiêm tốn làm việc, bây giờ thì tốt rồi, thế nhưng luân lạc tới mức cùng ngôi sao giải trí tranh giành phụ nữ!"
"Đợi đã nào...!" Tiêu Hòa Nhã choáng váng: "Không có tranh giành phụ nữ, em vẫn còn là học sinh! Xin thầy chú ý dùng từ!"
Thượng Quan Ngưng liếc cô một cái, mắt phượng híp lại: "Rốt cuộc cô và Mạc Tân gì đó có quan hệ gì?" Suy nghĩ một chút cái chỗ ngồi kia cũng không phải là người bình thường có thể ngồi được.
Tiêu Hòa Nhã cười gượng mang vẻ mặt áy náy: "Thật xin lỗi, em đã đồng ý với người ta, không thể nói rõ quan hệ của cả hai với người ngoài!"
"Tôi là người ngoài sao!" Thượng Quan Ngưng không chút nghĩ ngợi trực tiếp hỏi.
Mặt Tiêu Hòa Nhã biến thành màu đen, cuối cùng kiên trì mở miệng: "Không phải vợ!"