Chương 66

Gần Tết rồi mà còn gặp phải bọn cướp làm mọi người rất lo lắng, thấy bọn cướp

đã

bị khống chế, mỗi hành khách

trên

xe đều chạy xuống đạp cho bọn chúng

một

cú phát tiết

sự

tức giận, nhưng cũng

khônglàm hành động gì quá khích.

không

thì

cảnh sát chưa đến mà mấy tên cướp chắc cũng mất mạng.

Tài xế xe buýt

đã

báo cảnh sát, thấy Tần Qua vừa cứu mình

đang

đứng bên ngoài cùng vợ con liền kích động chạy đến “Người

anh

em, cậu dũng cảm quá, may mà có cậu.

không

thì

mọi người đều ăn tết

không

vui rồi.”

“anh

báo cảnh sát chưa?” Tần Qua hỏi.

“Tôi báo rồi, nhưng mà chờ cảnh sát đến chắc phải mất

một

lúc nữa.” Tài xế xe buýt

nói.

Tần Qua nhíu mày nhìn đám người

đang

lộn xộn trước mặt, nhíu mày hỏi “Vậy là phải chờ cảnh sát đến nữa?”

“Vâng, đúng vậy, cảnh sát

nói

chúng ta ở tại chỗ này chờ họ đến.”

Tần Qua đưa tay nhìn đồng hồ, tám giờ xuất phát, đến đây là mười rưỡi, gặp phải chuyện này nữa nên

đã

mười

một

giờ rồi. Buổi chiều

anh

và bà xã phải quay về, còn phải đến đồn công an làm việc nữa, vậy chắc là

không

kịp rồi.

“Bác tài, từ đây đến nghĩa trang liệt sĩ còn xa

không?” Tần Qua hỏi.

“Nghĩa trang liệt sĩ?” Tài xế xe buýt sửng sốt

một

chút rồi

nói

“Trách

không

được cậu lại có võ nghệ tốt như vậy,

thì

ra cậu là bộ đội hả.”

Tần Qua

nhẹ

gật đầu.

“không

xa lắm, ở ngay phía trước,

đi

xe mất chừng mười phút.”

“Vậy

thì

đi

bộ phải mất ba mươi phút.” Tần Qua

nói

xong

thì

nhìn thoáng qua Ngô Đồng và Phi Phi, như muốn hỏi ý kiến.

Ngô Đồng mỉm cười lại với

anh, nắm tay Phi Phi, dường như chỉ cần Tần Qua

nói

đi

thì



và Phi Phi

sẽluôn theo sát

anh.

“Cậu

đi

thăm đồng đội phải

không.” Tài xế xe buýt cảm thán “Tôi chạy xe

trên

tuyến này lâu rồi,

đã

gặp

không

ít người như cậu đến thăm viếng đồng đội.”

“Bây giờ là thời đại hòa bình rồi, nào có bao nhiêu người còn nhớ những người lính

đã

bỏ mình nằm nơi biên giới này, cũng chỉ có những đồng đội như cậu và người nhà của họ là còn nhớ thôi.”

“Tôi nhiều chuyện rồi, chỉ là chút cảm khái mà thôi. Nếu gia đình cậu muốn đến nghĩa trang liệt sĩ, vậy để tôi lấy xe chở cậu

đi.”

Tần Qua

không

nghĩ tài xế xe buýt

sẽ

nói

như vậy, ánh mắt nhìn ông ta cũng ôn hòa hơn nhiều “khônglàm phiền bác,

trên

xe còn hành lý và hành khách khác nữa, lái

đi

cũng

không

tốt.”

“không

sao đâu, cậu vừa mới cứu mọi người xong, mọi người

sẽ

không

ngại đâu.”

Tần Qua thực

sự

không

muốn tài xế xe buýt bỏ lại hành khách ở chỗ này rồi mang xe chở đầy hành lý mang gia đình

anh

đi

thăm viếng đồng đội.

anh

nhìn quanh

một

chút

thì

thấy xa xa có

một

chiếc xe tải

nhỏ, biết là xe của bọn cướp nên đề nghị “Tôi tính thế này, tôi

sẽ

lái chiếc xe của bọn cướp

đi, bác và mọi người ở lại đây chờ cảnh sát, chúng tôi

sẽ

quay lại rất nhanh.”

Tần Qua từ xe buýt lấy đồ cúng viếng xuống, cùng bà xã và con trai leo lên xe của bọ cướp,

một

đường thẳng tiến đến nghĩa trang liệt sĩ.

Khi xe đến cổng nghĩa trang, Tần Qua dừng xe lại. Dù bên trong có thể

đi

xe vào nhưng

anh

khôngmuốn.

Ngô Đồng nhìn cánh cổng sắt

đã

rỉ sét, từ những dấu vết có thể nhìn ra nghĩa trang này

đã

có từ rất lâu rồi.

“Cách nghĩa trang này mười cây số chính là đường biên giới quốc gia.” Tần Qua bỗng nhiên

nói.

“Đường biên giới quốc gia là gì ba?” Phi Phi hỏi.

“Chính là cái cổng của đất nước chúng ta,

không

để cho người khác tùy tiện ra vào.” Ngô Đồng giải thích.

“Dạ.” Phi Phi cái hiểu cái

không.

một

nhà ba người nắm tay, chậm rãi

đi

vào nghĩa trang, từng hàng bia mộ lạnh lẽo sắp theo thứ tự, rộng lớn đến

không

nhìn thấy đâu là điểm cuối. Ngô Đồng

không

thể tưởng tượng được nơi này

đã

chôn cất bao nhiêu người lính

đã

hi sinh cho tổ quốc.

“Lúc trước, bọn

anh

đã

thống nhất, nếu như hi sinh

thì

sẽ

chôn cất tại đây, tiếp tục bảo vệ mảnh đất biên giới này.”

“Vậy còn bây giờ?” Ngô Đồng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, dừng bước lại hỏi

anh, chờ đợi câu trả lời của Tần Qua.

“Ba ơi, hi sinh có nghĩa là gì. Ba phải ở lại đây

không

trở về với mẹ và con sao?” Phi Phi cũng ngẩng đầu hỏi ba mình.

Tần Qua nhìn chăm chú vào mắt Ngô Đồng, sau đó ngồi xuống bế Phi Phi lên,

nói

“Ba làm sao mà bỏ mẹ và con được.”

Lúc này Ngô Đồng mới cười

nhẹ, cầm túi tiếp tục

đi

sau lưng người đàn ông.

Cuối cùng … Tần Qua đứng trước

một

hàng bia mộ, Ngô Đồng im lặng đứng bên quan sát, bốn tấm bia mộ đứng thành hàng, in tấm hình nửa người và tên người nằm dưới, năm sinh và năm mất.

Tên khác nhau, khuôn mặt khác nhau, ngày sinh khác nhau nhưng cùng hi sinh

một

ngày.

Trong khuôn viên nghĩa trang rất yên tĩnh, trừ tiếng gió rít lên

thì

không

còn

âm

thanh nào khác.

“Ba ơi, những người trong tấm hình này là ai ạ?” Phi Phi chỉ vào những bức ảnh

trên

bia mộ hỏi.

Phi Phi lên tiếng phá vỡ

sự

im lặng, kéo Tần Qua ra khỏi dòng hồi ức. Mắt

anh

hơi đỏ lên,

anh

để Phi Phi xuống, dẫn Phi Phi

đi

từ bên phải qua, giới thiệu tỉ mỉ.

“Đây là đội trưởng của ba,

một

chú có giọng

nói

rất lớn, từ xưa thành tích học tập

đã

không

tốt nhưng lại thích

nói

chuyện văn chương,



ràng mắt

không

bị cận lại thích đeo kính.” Tần Qua từ hồi ức nhớ lại “Nhìn chú ấy rất nhã nhặn nhưng đánh nhau

thì

là số

một.”

Phi Phi nhìn trong ảnh là

một

người thanh niên lạ mặt với nụ cười cởi mở, hiểu được ba muốn giới thiệu bé cho đồng đội của ba biết mặt, vì vậy ngoan ngoãn

nói

với tấm ánh chụp “Chào chú ạ, con là Phi Phi.”

Tần Qua cũng

không

nghĩ Phi Phi

sẽ

chào hỏi đồng đội của

anh,

anh

hơi giật mình, trong lòng vô cùng xúc động,

nói

bổ sung “Chú ấy tên là Thiệu Binh.”

“Con chào chú Thiệu Binh, con là Phi Phi.” Phi Phi giới thiệu lại

một

lần nữa.

Tần Qua mang Phi Phi đến bia mộ tiếp theo.

“Đây là đồng đội của ba,

một

chú đặc biệt thích làm điệu. Khi

không

đi

làm nhiệm vụ

thì

lúc nào cũng xịt nước hoa

trên

người. Bọn ba vẫn hay cười nhạo chú ấy nhưng chú ấy bắn súng rất cừ, là

một

tay bắn tỉa số

một

ở đại đội ba.”

“Ba, chú ấy tên là gì?”

“Lưu Đại Tráng.”

một

cái tên

không

xứng với ngoại hình

một

chút nào,

một

cái tên rất quê mùa, thường bị đồng đội lấy ra chòng ghẹo

“Con chào chú Đại Tráng, con là Phi Phi.” Phi Phi chân thành

nói.

Tần Qua xoa xoa đầu Phi Phi, lại qua bia mộ tiếp theo.

“Chú này có rất nhiều mưu mẹo. Chú ấy rất thích vào núi chơi, vì khi chú ấy vào đó, mọi người đều

không

thể tìm ra chú ấy.” Tần Qua cười

nói

“Có lần còn trốn vào trong hang ở cùng với rắn cả

mộtđêm.”

Ngô Đồng biết, đây chắc chắn là người có biệt danh Hói Đầu có ý định muốn dẫn vợ mình

đi

xem rắn.

“Rắn

không

phải là rất nguy hiểm sao ba?” Phi Phi hỏi.

“Chú Hói Đầu của con

không

sợ rắn.” Tần Qua cười

nói.

“A, con chào chú Hói Đầu, con tên là Phi Phi.”

Tần Qua nhìn tấm ảnh của Hói Đầu, bên tai dường như lại vang lên tiếng chửi đổng của cậu ta.

(Mẹ nó, cậu đúng là đồ cầm thú, người khác cậu đều giới thiệu tên tuổi đàng hoàng, sao đến tôi

thì

lại giới thiệu biệt danh.)

“Tên của chú ấy là Lý Hạo.” Tần Qua bổ sung.

“A, chào chú Lý Hạo, con là Phi Phi.” Phi Phi lễ phép

nói

lần nữa.

Cái cuối cùng, Ngô Đồng nhìn tấm ảnh

trên

bia mộ,

một

người thanh niên thanh tú, trẻ tuổi, có đôi mắt rất giống mắt của Phi Phi, đây là …

“Ba, chú này là ai ạ?” Phi Phi thấy

một

lúc lâu mà ba

không

nói

gì, thế là hỏi.

không

biết vì sao, khi Ngô Đồng nghe được câu hỏi này, hai dòng lệ

không

khống chế được mà trào ra, lăn xuống má,



che miệng, yên lặng lui xuống

một

chút

không

muốn quấy rầy hai cha con.

“Chú ấy tên là Lâm Thiên Thành, là ba ruột của con.” Tần Qua

nói.

“Ba con?” Phi Phi nhìn tấm ảnh, quay đầu nhìn Tần Qua, cuối cùng hỏi “Là ba trước đây của con sao?”

Ngô Đồng giật mình nhìn Phi Phi,

thì

ra Phi Phi còn nhớ.

“Phi Phi còn nhớ sao?” Tần Qua cũng giật mình.

Phi Phi lắc đầu,

nói

“Mẹ

nói

con có ba ruột, nhưng con chưa bao giờ thấy, là chú này sao ba?”

Ngô Đồng chưa bao giờ

nói

với bé điều này, như vậy mẹ trong lời của Phi Phi nhất định là mẹ ruột của bé.

“Con

đã

gặp rồi, tất cả những chú ở đây con đều

đã

gặp rồi.” Tần Qua

nói

“Khi con được

một

tuổi, chúng ta

đã

đến thăm con.”

“Con

không

nhớ

rõ.” Phi Phi ngơ ngác nhìn Tần Qua, đúng là bé

không

thể nhớ được.

“không

sao đâu con.” Tần Qua xoa đầu Phi Phi.

Phi Phi chớp chớp mắt, nhìn ba mình

đang

ưu thương, suy nghĩ

một

lúc rồi nghiêm túc

nói

“Ba ơi, sau này con

sẽ

nhớ, con

sẽ

không

quên đâu.”

“Được.” Tần Qua vui mừng

nói.

“Ba, ba của con là người hạng gì?” Lời

nói

của Phi Phi có chút khó hiểu nhưng Tần Qua và Ngô Đồng đều hiểu ý của bé.

“Ba của con là người

nhỏ

nhất trong tiểu đội năm người chúng ta nhưng lại là người thông minh nhất. Ba con rất giỏi về máy tính, khi diễn tập có thể trực tiếp xông vào cướp bộ chỉ huy của đối phương. Ba con cũng rất thích chơi rubic, mỗi lần

không

có việc gì làm đều lấy ra chơi, rất giống con.”

Phi Phi nghe xong lời kể của ba, liền đem balô

nhỏ

sau lưng bỏ xuống, lấy

một

khối rubic cấp ba ra, đặt trước mộ.

Phi Phi nhìn người trong hình có đôi mắt giống mình như đúc,

nói

“Ba, Phi Phi cũng rất thích chơi rubic, đây là khối rubic con thích nhất, con tặng cho ba.”

“Ba ơi, con và mẹ đều rất nhớ ba.”

Ngô Đồng đứng sau lưng hai cha con, khóc

một

lúc lâu mới nhớ mình đem đồ cúng viếng đến mà chưa đặt lên, thế là đem hoa cúc để từng bó từng bó trước mỗi bia mộ.

Phi Phi nhìn thấy cũng chạy đến hỗ trợ, đem bó hoa cúc cuối cùng chính tay mình đặt lên mộ ba ruột của mình.

Tần Qua còn mang theo năm chai bia, năm bao thuốc.

Ngô Đồng yên lặng sắp xếp xong, nắm tay Phi Phi đứng sau lưng Tần Qua

một

đoạn,

không

nói

lời nào, chỉ an tĩnh đứng chờ, chờ Tần Qua và đồng đội tâm

sự

với nhau xong.

Dường như

đã

qua

thật

lâu, lâu đến mức Ngô Đồng cảm thấy chân hơi tê, tay và mặt Phi Phi đều bị lạnh đỏ bừng, Tần Qua mới nhúc nhích.

Tần Qua mở từng chai bia ra, vẩy vẩy trước từng ngôi mộ, còn chai cuối cùng mới tự mình uống.

“Các cậu thấy

không? Vợ tớ với con trai.” Tần Qua cười

nói

“Các cậu rất hâm mộ

đi, lúc trước các cậu suốt ngày la hét muốn về nhà cưới vợ, bây giờ tớ

đã

làm được.”

“Còn có, tớ cũng thực

hiện

được tuần du lịch trăng mật, lãng mạn của lính đặc chủng. Ngoại trừ cái của Hói Đầu đề cử, những cái còn lại khá hay.

nói

đến đây tớ phải mắng cậu đó, tên Hói Đầu này, đúng là cái chủ ý ngu ngốc của cậu dọa vợ tớ suýt chút nữa muốn ly hôn với tớ. Nếu cậu mà xuất

hiện

trước mặt tớ, nhất định tớ

sẽ

đánh cậu

không

nhận ra phương hướng luôn.” Tần Qua chỉ vào ảnh của Hói Đầu, mắng.

“Cậu như vậy

thì

làm sao mà cưới được vợ? Cậu

không

phải

đã

nói

nhất định

sẽ

dẫn vợ mình

đi

hay sao?”

một

người đàn ông cao lớn hơn

một

mét tám, ngồi xổm trước mộ ôm chai bia khóc như

một

đứa trẻ.

“Các cậu, cả

một

đám

không

biết giữ lời này,

không

phải

đã

nói

sẽ

xin về làm cùng

một

chỗ, sau đó cùng xin nghỉ phép

đi

xem mắt sao?” Tần Qua vừa khóc vừa cười,

nói

“Sao cuối cùng chỉ có

một

mình tớ trở về? Nhiều chuyện như vậy, sao lại để có

một

mình tớ làm?”



“Các cậu

không

phải rất đắc ý sao? Cả ngày vênh váo ra vẻ thiên hạ

không

làm gì được ông đây sao, con mẹ nó sao cuối cùng lại nằm hết ở nơi này?”

“Các cậu cười cái gì mà cười!” Tần Qua chỉ vào ảnh, mắng “Các cậu có phải rất đắc ý

không, biết là ông đây

không

tranh nổi với các cậu xuống đó hả?”

“Ông đây cóc quan tâm đâu,

hiện

giờ ông

đã

có bà xã, có con trai, có nhà, ông mới

không

chịu xuống đó làm bạn với các cậu đâu.”

Tâm

sự

nặng nề, bi thương ập tới, Ngô Đồng ngồi xổm xuống, ôm Phi Phi yên lặng rơi lệ, nhưng

côcũng

không

tiến lên an ủi

anh. Ba năm rồi,

anh

có quá nhiều điều muốn

nói, muốn thổ lộ cùng với những đồng đội của

anh.

“Mẹ.” Phi Phi

nhỏ

giọng kêu,

nhẹ

nhàng vỗ lưng cho Ngô Đồng.

Lại qua

một

lúc lâu, cảm xúc của Tần Qua dần lắng lại,

anh

đem các bao thuốc mở ra, mỗi bao rút

mộtđiếu, đốt lên để trước mộ từng người “Biết các cậu thích hút thuốc, tớ đốt giùm các cậu, thuốc lá này mùi vị cũng khá lắm, mới ra, chắc các cậu chưa từng được hút đâu.”

“Ọe …” Rất mẫn cảm với mùi khói thuốc, Ngô Đồng hơi buồn nôn, che miệng lại, sắc mặt trắng bệch.

“Mẹ ơi?” Phi Phi lo lắng nhìn Ngô Đồng.

“Mẹ

không

sao, mẹ uống chút nước

thì

được rồi.” Ngô Đồng cẩn thận nhìn Tần Qua, thấy

anh

khôngphát

hiện

tình huống bên này nên

nhỏ

giọng

nói.

Phi Phi lấy trong túi xách

một

bình giữ nhiệt, ngoan ngoãn đưa cho Ngô Đồng. Ngô Đồng cười

nhẹ, ôm Phi Phi vào lòng,

đi

lại chỗ bậc thang tiếp tục ngồi chờ Tần Qua.

….

“Vợ tớ vừa xinh đẹp, lại hiền lành, dịu ngoan, còn làm việc rất giỏi, nhưng mà



ấy

không

thích tớ hút thuốc cho nên tớ phải cai thuốc thôi.” Tần Đại thiếu

đã

khóc,

đã

mắng, cuối cùng

thì

lấy bà xã ra khoe với các đồng đội. “Tớ phải về đây

không

thì

bà xã

đang

sốt ruột chờ. Sau này tớ

sẽ

đến thăm các cậu nữa.”

Tần Qua đứng lên, nhìn hàng bia mộ

một

lần nữa, rồi xoay người liền thấy Ngô Đồng và Phi Phi

đangngồi chờ.

“không

phải

anh

nói

hai mẹ con lên xe ngồi chờ sao.” Tần Qua đau lòng

nói.

“Em muốn khi

anh

quay người lại liền có thể thấy em và con ngay.” Ngô Đồng

nói.

“Chúng ta về thôi.” Tần Qua cầm hai bàn tay lạnh buốt của bà xã, trong lòng tràn đầy cảm động.

Dường như

anh

đã

để lại những tâm

sự

nặng nề và đau thương lại sau lưng, khi rời nghĩa trang, tâm trạng của

anh

thanh thản hơn rất nhiều.

Tần Qua lái xe ô tô của bọn cướp về lại chỗ đậu xe buýt, cảnh sát hình như cũng vừa mới đến, năm tên cướp

đã

bị còng lại nhưng chưa bị áp giải lên xe.

“Ọe …” Nãy giờ vất vả kìm nén, Ngô Đồng dựa vào xe nôn khan

không

ngừng.

“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Phi Phi lo lắng kêu.

“Em sao vậy?” Tần Qua cũng lo lắng lại gần, nhưng khi Tần Qua vừa đến gần

thì

Ngô Đồng còn nôn nhiều hơn.

“Có phải

trên

người

anh

có mùi khói thuốc

không?” Tần Qua vừa nhớ lại lời Tiểu Nguyên

đã

nói, Ngô Đồng ngửi thấy mùi khói thuốc

sẽ

buồn nôn.

Tần Qua lập tức cởϊ áσ khoác, ném xuống đất rồi mới dám đến gần Ngô Đồng.

“Ọe …

anh

đừng cởϊ áσ, thời tiết lạnh như vậy coi chừng

anh

bị bệnh bây giờ.” Ngô Đồng mặt tái nhợt nhưng nghiêm giọng

nói.

“anh

không

lạnh, là

anh

không

tốt,

anh

không

nhớ em nhạy cảm với khói thuốc.” Trời rất lạnh, trong xe mở điều hòa nên kín gió,

trên

người

anh

đầy mùi thuốc lá, chắc bà xã

anh

nãy giờ chịu đựng

thật

khó chịu.

“Là do em yếu ớt quá, mặc dù em mẫn cảm với khói thuốc nhưng phản ứng lớn như vậy cũng

thật

lạ.” Ngô Đồng cũng thấy kỳ quái.

“Đồng chí, đồng chí, chính là

anh

bộ đội này

đã

khống chế bọn cướp.” Tài xế xe buýt dẫn đồng chí cảnh sát

đi

về hướng Tần Qua.

Sau đó là việc hỏi lại tình huống, tất cả mọi người lại lên xe buýt, quay lại đồn công an thành phố W làm tường trình.

Thực ra mọi chuyện cũng

đã

rất



ràng, mọi người

đi

về đồn công an, chủ yếu là để nhận lại tài sản

đãbị cướp

đi. Lúc bọn cướp lấy tài sản, cũng đâu ghi sổ sách, chỉ có thể dựa vào lời khai của người bị hại khai báo với đồng chí cảnh sát, căn cứ vào đó các

anh

cảnh sát mời trả lại tài sản.

Sau

một

hồi làm việc, ba người về lại khách sạn

thì

đã

khuya, sáng sớm hôm sau bay trở lại Đế Đô đón Tết.

Tất nhiên là người nhà họ Tần biết chuyện Tần Qua

sẽ

đi

đâu, trong lòng vừa lo lắng vừa chờ mong. Bác sĩ Lý Vân Cảnh

đã

nói, nếu lần này Tần Qua trở về mà cảm xúc vẫn bình thường,

thì

đó là dấu hiệu cho thấy

anh

đã

hoàn toàn khỏi bệnh.

Cho nên ngày ba mươi Tết này, khi Tần Qua tràn đầy vui mừng bước xuống xe Jeep, mẹ Tần chờ

đã

lâu mới thấy con trai

không

có gì bất thường, kích động ôm lấy Tần Qua, quá vui mừng mà khóc.

Ba Tần và Tần Hoài cũng vô cùng xúc động đứng đằng sau.

Tiểu Nguyên vừa xuống xe thấy cảnh này

thì

vô cùng kinh hãi, vụиɠ ŧяộʍ trốn sau lưng Ngô Đồng

nóinhỏ

“Chị, bình thường chị và

anh

rể

không

về nhà hay sao? Nhìn mẹ chồng chị xúc động đến nhường nào kìa.”

“Em đừng có

nói

mò.” Ngô Đồng ghét bỏ

nói.

Tiểu Nguyên nhún vai, cúi đầu nhìn Phi Phi rồi

nhỏ

giọng nhắc “Nhớ kĩ,

nói

muốn bao lì xì.”

Phi Phi chớp chớp mắt, nhớ tới lời cậu

đã

dặn, phải

nói

chúc mừng năm mới với người lớn rồi xin lì xì, người lớn

sẽ

rất vui vẻ. Thế là bé chạy vội đến trước mặt bà nội kêu lớn “Bà nội, năm mới phát tài, lì xì lấy ra!”

Tiểu Nguyên

không

nói

nổi nữa, lấy tay che mắt, trong lòng gào thét “Tiểu Phi Phi,

không

phải là bây giờ mà, cháu có mắt nhìn

không

vậy …”

Ngô Đồng tức giận dùng gót giày nghiến chân Tiểu Nguyên.

(Xong phần chính truyện)