Chương 64

Sở Vận cảm nhận ánh mắt Tần Hoài nhìn mình biến đổi, trong lòng có dự cảm

không

tốt.

“Sao vậy? Sao

anh

lại nhìn em như vậy? Sở Vận cười cười xấu hổ.

“Hình như em rất quan tâm đến việc

anh

trai

anh

có trở về Tần thị hay

không.” Tần Hoài lên tiếng.

“Em … Em như vậy cũng chỉ vì

anh

mà thôi.”

“anh?”

“Vâng. Mặc dù

anh

trai

anh

mới là con trai trưởng nhưng nhiều năm qua vẫn luôn là

anh

quản lý Tần thị.” Sở Vận

một

dáng vẻ vì bạn trai mà bất bình “Bản thân chú Tần giao cho

anh

trai

anh

nhiều cổ phần hơn

anh

đã



không

công bằng rồi, nếu như

anh

trai

anh

trở lại công ty quản lý, như vậy bao nhiêu năm vất vả của

anh

không

phải

đã

uổng phí hay sao.”

“Vất vả uổng phí ư?” Tần Hoài nghi ngờ hỏi

“Đúng vậy.” Sở Vận liên tục gật đầu.

“Em cảm thấy

anh

làm việc ở Tần thị nhiều năm như vậy là vì điều gì?” Tần Hoài đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên là …” Sở Vận nghĩ bản tính con người đều là dối trá, dù trong lòng

anh

có mong muốn sở hữu vật gì đó như thế nào cũng

không

thể trắng trợn lộ ra trước mắt người ngoài, vì vậy uyển chuyển

nói

“Đương nhiên là vì Tần thị có thể phát triển ngày càng tốt hơn.”

“Như vậy

thì

nếu

anh

trai

anh

tiếp quản công ty

thì

Tần thị cũng ngày càng phát triển tốt.”

“Sao có thể,

anh

ấy làm sao biết quản lý công ty.” Sở Vận phản bác.

“anh

sẽ

giúp

anh

ấy.” Dưới ánh mắt

không

thể tin của Sở Vận, Tần Hoài bổ sung “Nếu như

anh

trai

anhmuốn tiếp quản Tần thị, nếu

anh

ấy cần

anh

giúp đỡ,

anh

sẽ

giúp

anh

ấy.”

“anh

nói

đùa phải

không.” Sở Vận

không

tin.

“không,

anh

nghiêm túc.” Thái độ của Tần Hoài rất nghiêm túc.

“anh

điên rồi phải

không.” Từ thái độ của Tần Hoài, Sở Vận có thể khẳng định suy đoán của mình, nếu Tần Qua muốn quay lại Tần thị

thì

bạn trai của mình

sẽ

không

chút phản đối gì mà đồng ý ngay.

Tần Hoài như là lần đầu tiên mới biết con người của Sở Vận, người bạn

gái

luôn đoan trang hào phóng của mình nay bởi vì mất khống chế mà khuôn mặt cũng méo mó hẳn

đi.

“Tại sao

anh

lại buông tay,

anh

không

biết mình từ bỏ cái gì sao?” Sở Vận tức giận vì thái độ của Tần Hoài “Em

không

đồng ý

anh

làm thế.”

“anh

cũng

không

cần

sự

đồng ý của em.” Tần Hoài nhắc nhở.

“Tần Hoài, em là bạn

gái

anh.” Sở Vận kêu lên.

“Chúng ta chia tay

đi.”

Sở Vận nhìn ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông trước mặt, dường như bị chậu nước đá dội lên đầu, giờ phút này



ta mới giật mình nhận ra,



ta chỉ là bạn

gái

của Tần Hoài mà thôi.

“anh



anh

vừa

nói

gì?”

“Chúng ta chia tay

đi.” Tần Hoài giữ

một

vẻ mặt,

một

câu

nói,

một

ngữ điệu lặp lại

một

lần nữa.

“không



không

phải,

không

phải như vậy. Tần Hoài,

anh

đang

nói

đùa phải

không?

anh

… Lần trước

anh

còn

nói

muốn kết hôn với em mà?” Sở Vận

nói

“Em vừa mới đến gặp ba mẹ

anh, vả lại … chúng ta

đã

thống nhất tuần tới

anh

cũng

sẽ

chính thức đến gặp mặt ba mẹ em mà.”

“anh

sẽ

đích thân đến xin lỗi bác Sở, chúng ta

không

thể chính thức gặp mặt nữa.”

“Tần Hoài, Tần Hoài,

anh

không

phải là nghiêm túc, đúng

không.” Sở Vận hốt hoảng nắm lấy tay Tần Hoài “anh

biết là em

yêu

anh

mà.”

“Em

không

yêu

anh, em chỉ

yêu

cái địa vị Giám đốc Tần thị của

anh

mà thôi.” Tần Hoài nhìn Sở Vận

nói.

“Nhưng đó cũng là

anh

mà.” Sở Vận

nói

“Giống như … giống như

anh

thích em …

không

phải vì em là con

gái

của Sở Hùng hay sao?”

“thì

ra là em nghĩ như vậy.” Tần Hoài

không

thể tưởng tượng được nhìn Sở Vận

đang

khóc lóc đau khổ cầu xin mình,

thì

ra trong lòng



ấy mình lại là người như vậy.

“Tần Hoài,

anh

không

thể chia tay với em. Những người ở Đế Đô đều biết em và

anh

sắp kết hôn, đều biết nhà họ Tần và nhà họ Sở muốn thông gia.” Sở Vận

nói

“Chờ khi chúng ta kết hôn, nhất định cổ phiếu của hai công ty

sẽ

tăng lên,

sẽ

là chuyện tốt đối với hai nhà mà.”

“anh

tuyệt đối

không

để ý đến những thứ này.”

Tần Hoài nhiều lần cự tuyệt như vậy, cuối cùng Sở Vận cũng ý thức được những thứ mà



ta cho là quan trọng

thì

thật

ra Tần Hoài căn bản là

không

quan tâm.



ta

đã

đoán sai tầm quan trọng của Tần Qua đối với Tần Hoài, cũng đánh giá cao vị thế quyền lợi và tiền bạc trong suy nghĩ của Tần Hoài.



ta, quá nóng vội!

“Em … Tần Hoài, hôm nay chúng ta đều quá xúc động. Em

đi

về trước đây, hôm khác chúng ta gặp.” Sở Vận hoang mang hoảng loạn cầm lấy túi xách.

“Sở Vận …” Tần Hoài chỉ muốn

nói



mọi chuyện

một

lần cho xong.

“Bye

anh!” Sở Vận

không

để ý Tần Hoài còn muốn

nói

chuyện, in lên má

anh

một

nụ hôn rồi hốt hoảng chạy

đi,

không

cẩn thận đυ.ng vào

một

người khách ngồi trước quầy rượu.

“Xin lỗi

anh.” Sở Vận thuận miệng

nói

xin lỗi, cũng

không

ngẩng đầu lên mà chạy ra ngoài.

Thẩm Tây Minh bị đổ hết ly rượu vào người,

không

thể tìm người gây chuyện cũng chỉ có thể tính sổ với bạn trai



ta.

“A, Tần nhị thiếu, lại gặp

anh

ở đây,

thật

là có duyên nha.” Thẩm Tây Minh

đi

qua bàn Tần Hoài.

“Tổng Giám đốc Thẩm, xin lỗi

anh. Tôi rót cho

anh

ly khác.” Tần Hoài cũng nhìn thấy Sở Vận đυ.ng vào làm đổ ly rượu lên người Thẩm Tây Minh.

“Có

một

ly rượu thôi mà,

không

sao đâu.” Thẩm Tây Minh nhìn thấy cảm xúc sa sút của Tần Hoài, nhíu mày “Hai người … cãi nhau?”

Tần Hoài

không

để ý đến Thẩm Tây Minh, chỉ lễ phép cười cười, sau đó ra hiệu cho nhân viên phục vụ đưa

một

ly rượu khác cho Thẩm Tây Minh.

“Cãi nhau việc chia tay?” Thẩm Tây Minh đoán tiếp.

“Tổng Giám đốc Thẩm cũng buôn dưa lê sao?” Tần Hoài

nói.

“Chắc là do tôi quá nhàm chán? Người nhàm chán

sẽ

dễ nhiều chuyện buôn dưa lê.” Thẩm Tây Minh

không

có cảm giác ngại ngùng chút nào, rất thẳng thắn thừa nhận mình là người nhiều chuyện “Với lại …Lần trước tôi gặp



Sở

đã

đoán trước và khẳng định



Sở

không

thể gả vào nhà họ Tần các

anh. Bây giờ tôi thấy hai người như vậy, có chút kích động cũng là bình thường.”

Bị Thẩm Tây Minh biết chuyện, Tần Hoài cũng hơi xấu hổ, nhưng trong lòng cũng biết Thẩm Tây Minh

không

phải là người thích loan tin đồn, với lại trong lòng

đang

buồn phiền, nên mượn rượu làm quen, hai người từ từ

nói

chuyện.

“Vì sao

anh

lại có nhận định, tôi và Sở Vận

sẽ

không

có kết quả?” Tần Hoài hỏi.

“Khi tôi quyết định mở chi nhánh ở Đế Đô, cũng

đã

làm cuộc điều tra các công ty gia tộc lớn ở đây.” Thẩm Tây Minh cười “Nhà họ Tần các

anh

xếp thứ nhất.”

“anh

điều tra được điều gì?” Tần Hoài cũng cảm thấy hứng thú.

“không

điều tra được cái gì.” Thẩm Tây Minh lắc đầu. “Công ty Tần thị có nền móng vững chắc, vợ chồng chủ tịch Tần rất ân ái, có hai con trai,

một

người tham gia quân đội,

một

người theo nghiệp kinh doanh,

anh

em hòa thuận, hoàn toàn

không

có chiến tranh gia tộc,

anh

em đấu đá lẫn nhau. Nếu

khôngphải Tần Đại thiếu trong người có bệnh

thì

có thể

nói

gia đình

anh

là gia đình hoàn hảo.”

“Cám ơn

anh

đã

quá khen.” Tần Hoài cũng

không

chú ý, đáp lại.

“Nhưng nhà họ Sở

không

giống vậy. Vợ chính thức của Sở Hùng sinh được ba người con

gái, Sở Hùng muốn có con trai nên ở bên ngoài con

gái

riêng cũng có

một

đống. Ở hoàn cảnh đó lớn lên,



Sở có thể phát huy tài năng làm giám đốc

một

công ty con

thì

năng lực và dã tâm cũng có thể thấy được chút ít.”

Tần Hoài cau mày,

anh

biết nhà họ Sở

không

yên ổn, nhưng trước mặt

anh, Sở Vận vẫn luôn thể

hiện



một

người phụ nữ độc lập, tự chủ,



ta thường

nói

với

anh, tài sản của ba mẹ là của ba mẹ,



ta muốn dựa vào chính năng lực của



ta để dành được những thứ thuộc về chính mình.

“hiện

nay, Giám đốc bộ phận quản lý thị trường là con riêng của Sở Hùng, Sở Hùng rất coi trọng

anh

ta. Tương lai của Sở thị chắc

sẽ

vào tay

anh

ta, mà

anh

ta và Sở Vận lại

không

hòa hợp lắm.”

“Lần trước ở nhà hàng, tôi

không

khéo

đã

nghe hai người

nói

chuyện, từ đó tôi có thể nghe hiểu được

một

chút …” Thẩm Tây Minh cho Tần Hoài

một

ánh mắt “anh

cũng hiểu mà.”

“Những nhà giống như chúng tôi gọi là nhà có tiền, tiền tài và quyền lợi

đi

liền với

sự

trưởng thành của chúng tôi,

đã

ngấm vào xương cốt của chúng tôi. Cho nên tính toán và biểu

hiện

của



Sở cũng là hợp lý, chẳng qua là



ta hơi nóng vội. Nếu



ta nhẫn nhịn hơn, chờ đến khi hai người kết hôn …”

“Vì sao

anh

lại

nói

với tôi những điều này?” Tần Hoài đột nhiên hỏi.

“Vì tôi nhiều chuyện mà.” Thẩm Tây Minh cười, bưng ly rượu lên uống

một

ngụm.

“Bởi vì chị dâu của tôi.” Dường như Tần Hoài có thể khẳng định, nếu

không

anh

và Thẩm Tây Minh đâu có phải là thân quen gì mà

anh

ta lại

nói

nhiều với mình như vậy “Còn lần ở nhà hàng lúc trước, cũng là vì Sở Vận nhắc tới chị dâu.”

“Đúng vậy. Tôi

không

phủ nhận, lần trước ở nhà hàng đúng là bởi vì Ngô Đồng.” Thẩm Tây Minh thừa nhận “Tôi nghĩ đến tính tình của Ngô Đồng làm sao có thể đấu lại với



Sở đó.”

“Tôi biết

anh

và chị dâu tôi

đã

từng

yêu

nhau, nhưng mà …”

“Ấy …

anh

đừng

nói

lung tung, bây giờ tôi và Ngô Đồng

một

chút xíu mập mờ nào cũng

không

có.” Thẩm Tây Minh vội vàng phủ nhận.

“Nhưng mà hành động của

anh



không

giống như lời

anh

nói.” Tần Hoài nghi ngờ

nói.

“cô

Sở là bạn

gái

thứ mấy của

anh?” Thẩm Tây Minh đột nhiên hỏi.

Tần Hoài hơi sửng sốt, cũng

không

trả lời.

“anh

đã

từng có

một

tình

yêu, đơn giản, thuần túy, đẹp đẽ chưa. Bởi vì

một

số tác nhân bên ngoài, cũng có thể là vì

anh, tóm lại là

một

số nguyên nhân mà hai người cuối cùng

không

đến được với nhau. Nhưng những khi bất chợt nhớ đến



ấy,

anh

vẫn

không

nhịn được mà mỉm cười, hi vọng



ấy sống hạnh phúc.” Thẩm Tây Minh hỏi.

Tần Hoài dường như

đã

hiểu.

“hiện

tại, tác dụng của tôi là ngẫu nhiên trước mặt Tần Đại thiếu lay

một

chút, để cho

anh

ấy nóng ruột

một

chút mà thôi.” Thẩm Tây Minh cười.

“anh

cẩn thận đừng đùa với lửa.”

anh

trai mình có bao nhiêu quan tâm chị dâu, Tần Hoài biết



nhất.

“Vẫn còn tốt. Mặc dù nghe nhiều lời đồn đại về Tần Đại thiếu, nhưng nhìn thấy người

thật, tôi cảm thấy lời đồn quá khuếch đại rồi.”

“Đó là

anh

tôi trước kia, khi mà chưa có chị dâu.”

“Nếu như

không

phải vì Ngô Đồng, tôi và

anh

trai của

anh

chưa chắc

đã

gặp nhau.”

Duyên phận luôn luôn là điều kì diệu như vậy, Tần Hoài cười, cầm ly rượu cụng với Thẩm Tây Minh

mộtcái.

“Xem như uống rượu mà quen thân, tôi cho

anh

một

lời khuyên.



Sở

thật

sự

không

thích hợp với

anh, tranh thủ thời gian mà chia tay thôi.” Bởi vì tác dụng của rượu, Thẩm Tây Minh

đã

đỏ bừng cả mặt, lời

nói

có vài phần men say,

không

biết là giả hay

thật.

---

Bên trong phòng làm việc của bác sĩ Lý Vân Cảnh, Tần Qua mới nhận ra rất lâu rồi

anh

chưa đến lại nơi này.

“Tần Qua,

thật

lâu rồi

không

thấy cậu đến đây.” Bác sĩ Lý Vân Cảnh ngồi đối diện Tần Qua, vừa cười vừa

nói.

“Vâng.” Tần Qua gật đầu.

“Xem ra gần đây cậu hồi phục rất tốt.” Lý Vân Cảnh vui mừng gật

nhẹ

đầu.

“Hình như … Từ lần trước Ngô Đồng và Phi Phi suýt chút nữa xảy ra chuyện, tôi phát bệnh

một

lần, sau đó

đã

thật

lâu rồi, tôi …

không

có cảm xúc nôn nóng bất an nữa.” Tần Qua

nói.

“Có thể là Phi Phi

đã

khỏi bệnh nên

đã

mang đến cho cậu

sự

an ủi.” Lý Vân Cảnh vui mừng “Tôi rất thích trạng thái bây giờ của cậu, tự nhiên, bình thản, trong mắt có hi vọng, cậu

đang

khôi phục rất tốt.”

“Vậy chị có cảm thấy, sau này tôi

sẽ

không

cần đến nơi này của chị nữa

không?”

“Cậu muốn …” Lý Vân Cảnh đoán được Tần Qua muốn làm gì, trong mắt toát ra tia lo lắng “Tôi cũng

không

dám cam đoan gì với cậu … sau khi

đi

đến đó, cậu có còn bị kí©h thí©ɧ nữa hay

không?”

“Nhưng tôi muốn

đi

thử xem, ba năm trôi qua rồi, tôi nên

đi

thăm các cậu ấy.” Tần Qua

nói

“Nếu như tôi thuận lợi trở về, như vậy tôi nghĩ sau này tôi

sẽ

không

cần phải đến đây nữa. Trong thời gian qua, cám ơn chị rất nhiều.”

---

Ngô Đồng cầm phần thưởng Tết của công ty, chuẩn bị tan tầm về nhà, kì nghỉ đông cũng bắt đầu từ hôm nay.

“Hôm nay cậu đến biệt thự nhà họ Tần ăn cơm tất niên hả.” Lý Mẫn hỏi.

“Cơm tất niên tất nhiên phải về nhà chính ăn rồi.” Ngô Đồng

đã

có chuẩn bị kĩ càng.

“Vậy Tiểu Nguyên

thì

làm sao bây giờ? Nếu

không

cậu

nói

Tiểu Nguyên đến nhà mình?”

“không

cần đâu, cám ơn cậu.” Ngô Đồng cười ngọt ngào “Mẹ chồng tớ

nói

mời Tiểu Nguyên đến ăn chung.”

“Xem ra, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của cậu cũng khá tốt đó chứ.”

“Lúc đầu cũng

không

có mâu thuẫn gì mà.” Ngô Đồng

nói

“Tiếp xúc nhiều rồi từ từ cũng quen thuộc hơn.”

Đinh linh linh …

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, Ngô Đồng cầm điện thoại lên, nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng bắt máy “Chú Hai ạ.”

Lý Mẫn trừng mắt nhìn sang.

“Đồng Đồng à, con nghỉ chưa?” Chú Hai thân thiết hỏi

“Dạ, vừa nghỉ.”

“A, là thế này, Tiểu Nguyên chắc cũng được nghỉ đông rồi hả?” Chú Hai do dự

một

chút rồi

nói

“Ăn Tết năm nay chắc là con sang nhà họ Tần rồi, con

nói

Tiểu Nguyên sang nhà chú Hai ăn Tết

đi.”

“Dạ,

không

được đâu. Tiểu Nguyên

sẽ

ăn Tết cùng con. Nhưng mà con vẫn cám ơn chú.”

“Vậy hả, vậy

thì

tốt.” Chú Hai ấp úng.

“Chú Hai, chú có chuyện gì

thì

cứ

nói

đi.” Ngô Đồng thấy chú Hai do dự, liền hỏi thẳng.

“Là thế này, tối mai công ty chú mở tiệc cuối năm, nếu rảnh rỗi, con và Tần Qua đến dự

một

chút nha, có hoạt động rút thưởng nữa đó.”

Lý Mẫn ở

một

bên nháy mắt liên tục ra hiệu cho Ngô Đồng

không

được đồng ý.

“Con biết rồi, có thời gian

thì

con

sẽ

đi.” Ngô Đồng cúp điện thoại.

“Cậu đồng ý làm gì?” Lý Mẫn kích động “Ông ta chắc chắn là muốn cậu và Tần Đại thiếu đến tham dự để cho những người hợp tác với ông ta thấy



ông ta có quan hệ với nhà họ Tần.”

“Mình biết.”

“Vậy mà cậu còn đồng ý.”

“Chỉ là lộ mặt ra mà thôi, dù sao đúng là công ty chú Hai và Tần thị có quan hệ hợp tác.” Ngô Đồng nhịn

không

được cười “Lần trước Tần Qua cũng

nói, may mắn nhờ có chú Hai

thì

mình và

anh

ấy mới ở cùng

một

chỗ,

anh

ấy còn muốn tự mình

đi

cám ơn chú Hai.”

“Tần Đại thiếu là muốn tự mình

đi

báo thù cho cậu

thì

có.” Tần Đại thiếu

thật

là chuẩn men mà.

“Cậu nghĩ cái gì đâu

không.” Ngô Đồng trợn mắt nhìn bạn thân

đang

có ý nghĩ kì quái, cầm điện thoại di động nhìn

một

chút rồi

nói

“Tần Qua đến đón mình rồi, mình

đi

trước đây. Chúc cậu năm mới vui vẻ!”

“Chúc mừng năm mới!”

Tác giả có lời muốn

nói:

Thẩm Tây Minh: Chúng ta đều là chó độc thân.

Tần Hoài: Thảm giống nhau.

Thẩm Tây Minh: Tôi thảm hơn

anh. Tôi bỏ người con

gái

mình thích

đi. Còn

anh

thì

bỏ được

một

người phụ nữ đáng sợ, bữa rượu này

anh

trả

đi.

Tần Hoài:

anh

là chó độc thân lâu năm, tôi là chó mới độc thân,

anh

mời tôi

đi.

Thẩm Tây Minh: Có thể đừng vì

một

bữa rượu

không

bao nhiêu tiền mà

nói

lời tổn thương nhau như vậy chứ.