Chương 4

Tần Qua lái xe Jeep vừa sửa xong, về đến Hoàn Sơn Phỉ Thúy

thì

đã

muộn.

“anh” Tần Hoài

đã

nghe thấy tiếng xe của

anh

trai nhà mình, chờ người đến gần mới gọi to.

“Tần Hoài, trễ rồi sao em còn chưa

đi

ngủ? Mai

không

phải

đi

làm sao?” Tần Qua kinh ngạc nhìn đồng hồ,

đã

rạng sáng rồi, theo lý thuyết

thì

với đồng hồ sinh học khỏe mạnh gần như biếи ŧɦái của em trai, nó phải ngủ từ sớm rồi chứ.

“Em là ông chủ, có

đi

làm hay

không

cũng

không

ai dám có ý kiến gì.” Tần Hoài lắc lắc ly rượu vang trong tay mình, mời “anh

muốn uống

một

ly

không?”

Tần Qua nhíu mày, nhét chìa khóa vào túi quần, đến ngồi đối diện với Tần Hoài.

Tần Hoài rót cho Tần Qua ly rượu vang, Tần Qua bưng lên uống

một

ngụm, cau mày “Những người

đidu học nước ngoài giống như em, sao ai cũng thích uống rượu vang vậy?”

“Em

thì

thích cảm giác khi uống nó, người khác sao lại thích

thì

em

không

biết.” Tần Hoài giải thích.

“Cảm giác gì? Uống

không

ngon chút nào, uống rượu đế mới là đàn ông đích thực. Để bữa nào

anhkiếm

một

bình nguyên chất về”. Tần Qua

không

đồng ý

nói.

“anh!” Tần Hoài

không

biết

nói

gì,

anh

có thể hùa theo

nói

cùng

anh

trai nhưng

anh

biết

anh

trai mình

sẽ

phát

hiện

mình

không

thật

lòng.

“À, … sống cùng với bọn họ lâu rồi,

nói

chuyện theo thói quen.”

thật

ra, Tần Qua

đã

phát

hiện

từ lâu, người nhà mình

không

thích ứng được khi

anh

có lời

nói

và hành động quá bình dân, thô lỗ. Mặc dù

không

nói

nhưng cũng

không

giấu được ánh mắt của mình.

Bọn họ là ai, Tần Hoài biết

rõ. Từ khi

anh

cả tham gia quân đội, tình cảm hai

anh

em có chút lạnh nhạt,

không

giống như khi còn

nhỏ

cùng nhau

nói

phét, cùng chơi bóng hoặc bàn luận về con

gái. Nhiều khi Tần Hoài cảm thấy

anh

cả đối với đồng đội còn thân thiết hơn so với người em ruột là

anh

đây.

“anh, vì sao hồi đó

anh

lại

đi

bộ đội đặc chủng?”

“anh

vào trường quân đội,

không

đi

lính đặc chủng

thì

đi

cái gì nữa?” Tần Qua khó hiểu nhìn Tần Hoài.

“Cũng đúng” Tần Hoài cười

nói

“Nhưng em cảm thấy từ khi trở về,

anh

thay đổi nhiều. Trước đây chúng ta có nhiều sở thích chung”

“Vậy em thấy đó là do tính cách của người lính, hay do là

anh

bị bệnh mà có?” Tần Qua lắc lắc ly rượu,

không

để ý

nói.

“anh,

anh

đã

khỏi hẳn rồi mà.”

Tần Hoài

không

thích Tần Qua lúc nào cũng nghĩ mình bị bệnh.

“Mọi người lúc nào cũng muốn tẩy não

anh” Tần Qua tự giễu,

nói

“Nếu

anh

đã

khỏi hẳn, mọi người sao phải đối xử với

anh

dè dặt, mẹ còn sắp xếp cho

anh

đi

xem mắt.”

“anh!” Tần Hoài

không

muốn nghe

anh

trai mình

nói

như vậy.

“anh

biết em muốn

nói

gì.

thật

ra khi về nhà,

anh

cũng biết mình và mọi người

không

hợp nhau.”

“anh, đây là nhà

anh, là nơi

anh

sống từ

nhỏ

đến lớn.” Tần Hoài

không

nhịn được hét lên,

anh

rất

khôngthích khi

anh

cả coi bản thân là người ngoài.

“Em sao thế?

nói

nhỏ

một

chút …” Tần Qua giật mình, đưa tay ấn

nhẹ

“Đừng kích động.”

“Em

không

muốn nghe

anh

nói

như vậy nữa đâu. Gì mà

không

hợp nhau chứ? Tại sao lại

không

hợp nhau?”

Tần Qua

đã

lâu

không

thấy em trai mình biến đổi nét mặt, đặc biệt kể từ khi nó tiếp quản Tần thị, luôn luôn là bộ dạng mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, làm người khác nhìn mà ngứa mắt.

“Đừng phiền não,

nói

chung

thì

anh

và em cũng

không

giống nhau.” Tần Qua cười khổ, lại rót cho mình

một

ly rượu.

Tần Hoài thực ra rất muốn hỏi, cuối cùng vì xảy ra chuyện gì mà làm cho

một

người cương nghị, dũng cảm, phóng khoáng, thẳn thắn là

anh

trai nhà mình trước đây biến thành bộ dạng như bây giờ.

“Về sau mọi việc trong nhà phải nhờ đến em, cả chuyện công ty cũng thế …”

“Nếu

anh

muốn vào công ty …”

“Đừng..” Tần Qua giơ tay ngắt lời “anh

còn trông cậy vào việc hưởng lợi tức để sinh hoạt khi già

đi

đó, để

anh

vào làm trong công ty …em cũng biết rồi đó.”

Tần Hoài nghĩ nghĩ, lại hỏi “Chúng ta

không

nói

đến việc công ty nữa, còn Phi Phi đâu?

anh

không

muốn cho nó

đi

học ở trường chuyên biệt

thật

sao?”

“anh

nói

rồi, Phi Phi

không

bị bệnh, nó chỉ

không

muốn

nói

chuyện mà thôi.” Giọng Tần Qua đột nhiên lạnh xuống “Sao vậy, chẳng lẽ là con

gái

nhà họ Ngô có ý kiến gì với Phi Phi?”

“không

phải” Tần Hoài

nói

“anh,

anh

thật

dự muốn kết hôn sao?”

“không

phải là em

đã

chuẩn bị hợp đồng sẵn rồi sao?”

“Hợp đồng như thế nào em

không

quan tâm, dù mất

đi

năm trăm triệu đối với em cũng

không

sao. Vì mẹ

nói

anh

muốn kết hôn nên em mới có ý định liên hôn thương mại. Nhưng dù sao, em cũng muốn biết ý nghĩ thực

sự

của

anh.”

“Mẹ

không

sai, đúng là

anh

đồng ý kết hôn” Tần Qua cười “Bác sĩ tâm lý cũng đề nghị

anh

kết hôn, khuyến khích

anh

yêu

đương. Chẳng qua để tự

anh

tìm bạn

gái, chắc là

không

biết đến khi nào. Liên hôn là phương pháp trực tiếp nhất, nhanh chóng nhất,

anh

không

phản đối. Người

đã

gặp qua, xem như nhìn thuận mắt. Thực ra

anh

cũng

không



yêu

cầu gì, là do mẹ muốn lựa chọn người có điều kiện tốt.

anh

còn sợ người ta gả đến đây hai ngày

đã

khóc lóc đòi ly hôn.”

“không

có chuyện đó đâu.” Tần Hoài kiên định

nói.

“Hy vọng là thế.”

“Mẹ

đã

hẹn thứ tư tuần này



Ngô đến nhà ăn cơm.”

“Ừ, lúc đó

anh

sẽ

về sớm. Dù sao cũng là vợ tương lai mà.”

-------------

Thứ hai

Nhà người họ Ngô tập trung, khuôn mặt của ai cũng đầy chờ mong biết kết quả kiểm tra độ tương thích của tủy sống. Cuối cùng, cánh cửa của phòng xét nghiệm cũng mở ra, bác sĩ phụ trách mặt đầy ý cười bước ra “Chúc mừng mọi người, trong ba mẫu xét nghiệm

thì



một

mẫu có kết quả tương thích tủy sống với bệnh nhân, đó là của Ngô Khải.”

Ngô Đồng nghe bác sĩ

nói

xong, nước mắt liền chảy ra, nắm tay Tiểu Nguyên xúc động,

nói

năng lộn xộn “Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên em nghe thấy

không? Có kết quả tương thích rồi.”

“Dạ, em nghe rồi.” Thấy được hi vọng mình được chữa khỏi,

không

có bệnh nhân nào là

không

vui.

Hai vợ chồng chú Hai nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia tính toán.

“Tiểu Khải, chị cám ơn em, thực

sự

…” Ngô Đồng quay ra nắm tay Ngô Khải, lại xúc động

nói.

“không

có gì,

không

có gì. Dù sao khi còn

nhỏ

em cũng chơi cùng với Tiểu Nguyên. Có thể cứu Tiểu Nguyên, em rất mừng.” Ngô Khải cười ha ha

nói.

“Tôi biết mọi người

đang

rất vui mừng, nhưng tình trạng của Tiểu Nguyên

không

thể chờ đợi thêm được nữa.” Bác sĩ quay qua

nói

với Ngô Khải “Nếu như quyết định hiến tủy, còn phải làm

một

số kiểm tra nữa, cậu cũng phải nằm viện mấy ngày.”

“Bác sĩ, khi nào

thì

làm phẫu thuật”. Thím Hai hỏi.

“À, nếu như mọi việc thuận lợi,

thì

cuối tuần này có thể tiến hành phẫu thuật”.

“Nhanh vậy sao?” Thím Hai nghẹn ngào

nói.

“không

sớm đâu, dù sao tình trạng của bệnh nhân cũng

không

lạc quan lắm đâu”. Bác sĩ điều trị lại dặn dò mấy câu nữa, sau đó bận rộn rời

đi.

Ngô Đồng đưa em trai về phòng bệnh, trước khi ra về, chú Hai dặn Ngô Đồng tối nay đến nhà ông ta có chuyện để bàn bạc. Ngô Đồng

không

suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng.

---------------------

Tám giờ tối, tại phòng khách biệt thự nhà họ Ngô

Ngô Đồng ngồi đối diện với chú Hai vẻ mặt

không

thể tin được “Chú Hai, chú

nói

vậy là có ý gì …”

“Để tôi

nói

với nó.” Thím Hai tiếp lời “Công ty của chú Hai cháu xảy ra vấn đề về vốn, cần phải hợp tác với Tần thị mới có khả năng thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng để Tần thị hợp tác, họ có điều kiện là phải liên hôn thương mại với con trai lớn nhà họ Tần. Lần trước ở khách sạn Đế Vương chính là để xem mắt.”

“Việc đó

thì

có quan hệ gì với cháu” Ngô Đồng khó hiểu hỏi.

“Sao lại

không

quan hệ, nếu

không

phải cháu tự tiện xông vào phòng, con trai lớn nhà họ Tần

sẽ

khôngxem trọng cháu. Bây giờ nhà người ta

nói



là muốn cháu gả đến”.

“Chú Hai, ngày đó cháu

không

có cố ý quấy rầy. Cháu có thể

đi

gặp nhà họ Tần xin lỗi, giải thích

rõràng. Huống chi cháu chỉ là cháu họ chú, nhà họ Tần và nhà họ Ngô liên hôn thương mại cũng

khôngquan hệ lớn gì với cháu.”

“không

được” Thím Hai lập lức lớn tiếng phản đối. Nếu Ngô Đồng thực

sự

đi

giải thích,

thì

việc liên hôn thương mại cũng coi như xong.

“Nhưng sao cháu có thể cướp người mà chị họ thích?”

“Chỉ là liên hôn thương mại thôi, Chi Chi cũng

không

thích

anh

ta.” Thím Hai

nói

“Cho nên cháu

khôngviệc gì phải áy náy, yên tâm gả qua đó là được. Nhà họ Tần cũng được coi là nhà giàu có bậc nhất, có nhiều người muốn mà

không

được đấy.”

“Nhưng cháu chưa muốn kết hôn.”

“Vậy cháu ….” Cũng đừng nghĩ đến việc chúng ta

sẽ

hiến tủy, thím Hai chưa kịp

nói

nốt

đã

bị chú Hai giơ tay ngăn cản.

“Đồng Đồng, công ty của chú Hai thực

sự

đang

gặp khó khăn, nếu

không

hợp tác được với Tần thị

thìcó khả năng

sẽ

phá sản.” Chú Hai ý tứ sâu xa,

nói

“Lúc đầu việc này

không

có quan hệ gì với cháu, chúng ta dự định để Chi Chi

đi

liên hôn. Ngày đó cháu cũng thấy rồi đấy, nếu

không

phải cháu tự tiện xông vào,

sự

việc

sẽ

không

phức tạp như vậy. Nhưng

sự

tình

đã

đến nông nỗi này, chú Hai hy vọng cháu giúp đỡ chú Hai cũng như nhà chú Hai giúp đỡ Tiểu Nguyên.”

Ầm!

Giống như là giúp đỡ Tiểu Nguyên!

Giống như là giúp đỡ Tiểu Nguyên!

Khi chú Hai

nói

câu này, tựa như

một

quả bom dội vào đầu Ngô Đồng. Hai tay



đều run lên, giọng

nóicũng run rẩy theo “Ý của chú là,…… nếu cháu

không

giúp chú

thì

nhà chú cũng

không

hiến tủy cho Tiểu Nguyên nữa sao?”

“Chú

không

hy vọng chú cháu ta gặp phải tình huống tuyệt tình này.” Chú Hai thành khẩn

nói.

“Con bé này, vẻ mặt cháu như vậy là sao? Nhà họ Tần cũng

không

phải chỗ nước sôi lửa bỏng. Với lại chú của cháu làm sao có thể hại cháu ruột của mình.” Thím Hai thấy Ngô Đồng rơi vào hũ gạo còn

không

biết hưởng

thì

nghiêm mặt “Nếu

không

phải do con trai lớn nhà họ Tần vừa ý cháu, cháu có muốn gả qua cũng

không

có cửa đâu.”

“Nếu con trai lớn nhà họ Tần

không

vừa ý cháu

thì

cũng

không

vừa ý chị họ, đúng

không

ạ!” Ngô Đồng lạnh lùng

nói.

Ngô Đồng cũng

không

phải người

không

có đầu óc, từ thái độ chuyển biến đột ngột của nhà chú Hai với chị em mình, từ trốn còn

không

kịp đến chủ động đến bệnh viện làm kiểm tra tủy. Còn có thái độ lúc này của chú thím Hai, nếu thực

sự

mình đoạt cơ hội của chị họ,

thì

bọn họ còn khách sáo với mình nhưn vậy sao. Mặc dù

không

biết tại sao nhà họ Tần lại muốn mình gả đến, nhưng chắc chắn họ

không

vừa ý chị họ.

“Đồng Đồng, chú biết việc này quá bất ngờ, nhưng Tiểu Nguyên cần phải được phẫu thuật sớm, công ty của chú cũng

không

đợi thêm được nữa.” Chú Hai nhà họ Ngô

nói.

Quan hệ của Ngô Đồng với gia đình chú Hai cũng

không

thân thiết. Cha mẹ mình đều là giáo

sự

đại học, điều kiện gia đình

không

đến nỗi nhưng cũng chỉ là gia đình trung lưu,

không

thể so sánh với việc kinh doanh của nhà chú Hai. Thím Hai từ xưa

đã

có tính hay ganh ghen, khi còn

nhỏ, chị họ cũng cãi nhau

không

ít lần với mình. Lần này nếu

không

phải là việc của Tiểu Nguyên

thì

hai gia đình cũng chẳng liên hệ gì với nhau.

Vì thế, người ta cũng chẳng có trách nhiệm gì mà phải giúp đỡ mình.

“Nếu như

không

có việc này, chúng ta cũng

sẽ

cứu Tiểu Nguyên, chỉ là …” Chú Hai còn muốn

nói

thêm để cho

sự

việc

không

giống như

đang

làm

một

cuộc giao dịch làm ăn.

“Chú Hai, chú

không

cần

nói

nữa. Cháu đồng ý.” Ngô Đồng bỗng nhiên

nói.

“Cái gì?” Hai vợ chồng chú Hai thốt lên kinh ngạc, tựa như

không

nghĩ đến là Ngô Đồng

sẽ

dễ dàng đồng ý như vậy.

“Chú

nói

đúng, chú là chú của cháu, chúng ta là người

một

nhà. Nhà chú cứu Tiểu Nguyên, cháu rất biết ơn.

đã

vậy, công ty chú Hai gặp khó khăn, nếu cháu giúp được

thì

cháu sẵn sàng giúp đỡ.”

“Vậy tốt rồi.” Chú Hai hưng phấn

nói.

“Nhưng trước khi Tiểu Nguyên làm phẫu thuật, cháu

sẽ

không

kết hôn” Ngô Đồng bổ sung.

“Đó là tất nhiên. Nhưng thứ tư tuần này, bà Tần mời chúng ta và cháu đến nhà ăn cơm.”

“Ra vậy.” Trách

không

được chú Hai lại gấp gáp như vậy “Ngày đó cháu

sẽ

tới”.

Ngô Đồng ra về, thím Hai

nói

với chú Hai “Tôi

đã

nói

là Ngô Đồng

sẽ

đồng ý mà. Nhà họ Tần là gia đình thế nào chứ, chỉ với

một

mình nó làm sao tìm được

một

người chồng tốt như vậy”

“Nếu con trai lớn nhà họ Tần thực

sự

tốt, còn cần phải liên hôn sao?”

“Hình như là có vấn đề về tâm thần.” Thím Hai

nói

“May mà cậu ta

không

vừa ý Chi Chi nhà mình. Mấy ngày trước tôi

đã

hỏi thăm được, nghe

nói

con trai lớn nhà họ Tần khi nóng giận lên

sẽ

đánh phụ nữ đó.”

“Bà câm miệng!” Chú Hai dằn mạnh chén trà xuống bàn.

Ngô Đồng ra khỏi cửa nhà họ Ngô, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy lác đác vài vì sao.

Thời gian qua vì chuyện của Tiểu Nguyên

đã

khóc nhiều rồi,

không

cần vì những người thân như vậy mà chảy nước mắt.

thật

ra coi đây là

một

cuộc giao dịch cũng rất tốt, coi như là

không

ai nợ ai.

Thay đổi khía cạnh suy nghĩ, người chồng tương lai của mình cũng coi như là

một

quý nhân. Nếu

khôngphải

anh

ta vừa ý mình

thì

sao nhà chú Hai có thể

đi

cứu Tiểu Nguyên.