Chương 36

Buổi tối Ngô Đồng về nhà, phát

hiện

Phi Phi luôn gọn gàng sạch

sẽ

mà hôm nay

trên

người lại dính đầy vết bẩn.

“Hôm nay

anh

đưa con

đi

đâu vậy?” Ngô Đồng vừa cho Phi Phi

đi

tắm vừa hỏi Tần Qua “Cả người Phi Phi đều dơ hầy.”

“anh

đưa Phi Phi

đi

tìm Tần Hoài.” Tần Đại thiếu trả lời

“Tần thị mà dơ như vậy?” Ngô Đồng im lặng nhìn người đàn ông

đang

trợn mắt

nói

dối.

“Đúng đấy, khi nào

anh

phải

nói

cho Tần Hoài mới được,

không

cho nhân viên quét dọn vệ sinh, toàn là người lười biếng.” Tần Đại thiếu căm phẫn

nói, dường như người phải trả tiền lương chính là mình.

Ngô Đồng trợn mắt nhìn

anh, lười phải vạch trần “Người

anh

cũng hôi rình à, nhanh

đi

tắm

đi.”

“anh

đã

một

ngày

không

thấy em, thế mà em vừa về

đã

chê

anh

bẩn.” Tần Đại thiếu rất là đau lòng, nếu vợ nhìn thấy mình trước đây còn lăn lộn trong bùn lầy, có phải

sẽ

đòi ly hôn với mình

không?

Người này sao càng ngày càng ngây thơ như vậy chứ, Ngô Đồng thở dài, nhìn

anh

ngoắc ngoắc ngón tay, khi Tần Qua nghe lời cúi xuống

thì

hôn

một

cái lên mặt

anh

“Nhanh

đi

tắm rửa

đi.”

“Hắc hắc …” Người đàn ông cười ngây ngô,

đi

về phòng tắm trong phòng ngủ chính tắm rửa.

Phi Phi

không

nhìn nổi người ba ngốc nhà mình, mình năm tuổi, chẳng lẽ ba mình mới ba tuổi sao?

Ngô Đồng giúp Phi Phi tắm rửa xong rồi thay quần áo ngủ. Phi Phi ngoan ngoãn theo mẹ vào phòng mình, tự bò lên giường

nhỏ, an tĩnh nhìn mẹ.

“Ngủ ngon.” Ngô Đồng cười, hôn lên trán Phi Phi

một

cái, Phi Phi nháy mắt

một

cái giống như là cũng muốn chúc mẹ ngủ ngon, sau đó vẫn cầm khối rubic trong tay nhắm mắt lại.

Ngô Đồng tắt đèn,

nhẹ

nhàng ra khỏi phòng, vừa đóng cửa phòng, xoay người liền va vào l*иg ngực rắn chắc

đang

còn ướt nước của người nào đó.

“Làm em hết hồn à.” Ngô Đồng định lui lại

một

bước nhưng Tần Đại thiếu sao có thể để



thực

hiệnđược,

anh

vòng chắc đôi tay, ôm



vào ngực.

anh

thỏa mãn thở dài

một

tiếng, làm nũng “Vợ ơi, hôm nay

anh

nhớ em cả

một

ngày.”

“Nhớ như thế nào?” Trong lòng Ngô Đồng ngọt ngào.

Tần Đại thiếu vùi đầu vào cổ

cô, giọng

nói

ấm ức “Bác sĩ Lý

nói

khi tâm tình

anh

không

tốt hoặc khi muốn phát giận

thì

hãy nghĩ đến những việc vui vẻ của

anh

và em, như vậy có thể giúp

anh

khống chế được tính tình. Sau đó,

anh

liền nghĩ đến em cả ngày.”



một

câu

nói

này mà trong lòng Ngô Đồng đều là đau xót.

“anh

không

vui hả?”

“Ừ.”

“Có em ở đây.” Ngô Đồng

không

biết phải an ủi người đàn ông như thế nào, chỉ ôm chặt

anh

thêm chút nữa.

“Vợ ơi.”

“Dạ?”

“anh

không

vui

thì

em có phải nên an ủi

anh

hay

không?” Tần Đại thiếu lời ít ý nhiều.

“anh

muốn em an ủi như thế nào?”

Tần Qua lập tức buông Ngô Đồng ra, hai mắt phát ra ánh sáng xanh, long lanh nhìn chằm chằm Ngô Đồng, ngay khi Ngô Đồng cảm thấy được cảm giác nguy hiểm,

đã

bế



lên.

“anh

thả em xuống.” Ngô Đồng đập

một

cái lên vai người đàn ông.

Người đàn ông nghe lời thả



xuống giường, còn mình cũng đặt người lên phía

trên.

“Em còn chưa tắm đâu.” Ngô Đồng vừa giận vừa xấu hổ

nói.

“anh

giúp em tắm.”

nói

xong, Tần Đại thiếu bế Ngô Đồng vào nhà tắm.

Thế là trong phòng tắm, Ngô Đồng bị người đàn ông mạnh mẽ như vậy như vậy

một

lần, rồi khi được ôm lên giường lại tiếp tục như vậy như vậy lần nữa, chỉ có thể mệt mỏi

không

còn sức lực nằm trong lòng

anh. Ngô Đồng

không

còn hơi sức để hỏi

anh, rốt cuộc là tâm tình

anh

thực

sự

không

tốt hay chỉ là cái cớ để

anh

làm càn.

Tần Qua vuốt ve bờ vai trơn mềm của vợ, trong mắt thấp thoáng tia đau lòng,

anh

vẫn luôn biết Ngô Đồng là người rất dễ xấu hổ nhưng từ trước đến nay



chưa bao giờ từ chối các

yêu

cầu

không

biết xấu hổ của

anh.

Lúc mới quen, Tần Qua thích luôn luôn nhắc Ngô Đồng nhớ mình là người có bệnh. Vì

anh

bị bệnh nên



mới phải liên hôn gả cho

anh, vì là liên hôn thương mại,

anh

cho



tiền nên



không

thể ghét bỏ

anh.

Nhưng mà khi

anh

thực

sự

thích

cô,

anh

lại rất mong muốn mình là

một

người bình thường.

anh

hi vọng mỗi lần

anh

nhớ



không

phải vì để kiềm chế cơn giận mà đơn giản vì

anh

nhớ

cô.

anh

hi vọng mỗi lần

anh

hôn



không

phải để khống chế du͙© vọиɠ của bản thân mà chỉ bởi vì

anhmuốn hôn

cô.

anh

hi vọng mỗi

một

lần nảy sinh du͙© vọиɠ với



không

bởi bất kì tác động bên ngoài nào mà chỉ bởi vì

anh

muốn

cô.

Đơn giản chỉ có

anh



cô.

---

Thời gian qua mau, hôm nay chính là tiệc mừng sinh nhật của ba Tần. Mấy hôm trước Ngô Đồng

đãnghe Tần Qua

nói

nên cũng

đã

có chuẩn bị lễ phục, hôm nay



còn đặc biệt xin nghỉ nửa ngày để về nhà chuẩn bị.

“Mấy giờ rồi

anh?” Ngô Đồng coi lại mặt mũi, trang phục của mình

một

lần nữa.

“Bảy giờ.”

đã

mặc bộ âu phục do Ngô Đồng thiết kế riêng – hai cha con Tần Qua

đang

ngồi ở phòng khách, cả hai mặc bộ âu phục có thiết kế tương đồng, người ngoài nhìn vào là biết đây là hai cha con.

“Vậy

thì

chúng ta nhanh

đi

thôi.” Ngô Đồng nghe thấy

đã

7 giờ

thì

nôn nóng.

“Em đừng gấp, từ đây đến đó mất có nửa giờ.” Tần Đại thiếu

không

hề để ý.

“Bữa tiệc bắt đầu lúc 8 giờ, chúng ta vẫn nên đến sơm

một

chút.” Ngô Đồng cầm túi xách ra phòng khách, thúc giục

một

lớn

một

nhỏ

đang

ngồi

trên

ghế sô pha.

Tần Đại thiếu thấy vợ mặc

một

bộ váy dài màu xanh nhạt, đoan trang tao nhã, vô cùng đẹp mắt nhưng

anh

cũng

không

biết vì sao mà đặc biệt muốn xé nó, ánh mắt

anh

lóe lên tia nguy hiểm.

“Nhanh lên” Ngô Đồng trừng mắt, chặn lại ánh mắt

không

thành

thật

của người đàn ông.

Tần Đại thiếu rất

không

tình nguyện mà đứng lên, Ngô Đồng duỗi tay dắt Phi Phi, Phi Phi ngoan ngoãn đứng bên cạnh Ngô Đồng, sau đó do dự

một

lát rồi đưa khối rubic

đang

cầm

trên

tay cho Ngô Đồng.

“Phi Phi, sao con lại đưa rubic cho mẹ?” Ngô Đồng ngạc nhiên hỏi.

Phi Phi chỉ chỉ tay áo của mình rồi lại chỉ sang áo của Tần Qua, rồi nhìn khối rubic trong tay.

Vẫn chưa hiểu, Ngô Đồng nhìn lại hai lần mới phản ứng lại,

nói

“Con muốn

nói, con và ba đều có hình rubic mà mẹ lại

không

có nên con tặng cho mẹ khối rubic này?”

Phi Phi thấy mẹ hiểu ý mình, môi cũng toét ra rồi.

“Vẫn là Phi Phi thông minh nhất, vậy là khi chúng ta

đi

đến đâu, người khác trông thấy cũng đều biết chúng ta là người

một

nhà rồi.” Tần Đại thiếu đối với sáng kiến của Phi Phi

thì

rất hài lòng.

“Vậy mẹ cầm giúp con, khi con muốn chơi

thì

mẹ lại đưa cho con nha.” Ngô Đồng

nói.

Phi Phi vui vẻ gật đầu.

Vì phải cầm khối rubic của Phi Phi nên Ngô Đồng

không

thể mang theo túi xách,



bỏ túi xách lại, rút điện thoại ra rồi bỏ vào túi áo của Tần Qua.

Khi ba người đến khách sạn, Tần Hoài

đã

đứng trước sảnh chuẩn bị đón khách, vậy là Tần Qua mang vợ và con trai đến thẳng phòng nghỉ để gặp ba mẹ.

“Con chào ba mẹ.” Ngô Đồng chào ba mẹ Tần.

“Được rồi.” Ba Tần chỉ

nhẹ

gật đầu, sau đó như có như

không

nhìn đánh giá con trai mấy lần, mẹ Tần

thì

trực tiếp hơn, mấy tháng rồi

không

thấy con trai và cháu nội,

nói

ra lời “Tần Qua của chúng ta mặc âu phục rất đẹp trai,

đã

lâu rồi mẹ

không

thấy nó mặc như vậy.” Câu cuối là

nói

với Ngô Đồng.

Ba Tần

đang

đùa với Phi Phi, nghe vậy

thì

nói

tiếp “Hình như là cùng kiểu dáng với Phi Phi.”

“Âu phục gia đình hả?” Mẹ Tần hỏi.

“Vợ con thiết kế đó mẹ.” Tần Qua được dịp khoe khoang.

Ba mẹ Tần

không

kịp chuẩn bị

đã

được ăn ‘thức ăn cho chó’, hai người sửng sốt

một

lúc rồi mới chuyển ánh mắt nhìn con dâu

đang

lúng túng đỏ mặt.

“Đẹp lắm, đồ con dâu thiết kế rất đẹp.” Mẹ Tần cũng có liên lạc với bác sĩ Lý về bệnh tình của Tần Qua, biết được thời gian này bệnh của con trai

đã

có chuyển biến tốt lên, trong đó công lao của Ngô Đồng

không

nhỏ. Vì thế mấy tháng này, bà

không

quấy rầy cuộc sống của hai vợ chồng, chỉ hi vọng hai đứa sống với nhau ngày càng tốt hơn.

Mọi người

nói

chuyện

một

lúc rất nhanh

đã

đến tám giờ, cùng nhau đứng dậy

đi

ra hội trường bữa tiệc.

Khi ba Tần, mẹ Tần xuất

hiện, tất cả ánh mắt của mọi người trong phòng tiệc đều tập trung nhìn, sau đó nhìn

một

nhà ba người đứng phía sau. Những người

đã

biết mặt Tần Qua

thì

cũng biết rốt cuộc Tần Đại thiếu

đã

công khai lộ diện, nhưng người chưa biết cũng rất nhanh từ người bên cạnh thăm dò được tin tức. Còn có những người tâm tư lắt léo

thì

nghĩ, có phải Tần thị muốn thay đổi người thừa kế hay

không?

Chỉ là bọn họ chưa kịp tiến tới làm quen

thì

Tần Đại thiếu

đã

mang vợ và con trai,

không

thèm để ý đến ai, tìm nơi an tĩnh ăn uống.

Ba Tần

đang

muốn giới thiệu Tần Qua với

một

số người, quay đầu lại

đã

chỉ thấy bóng lưng của cả nhà con trai, bất lực thở dài.

“Chủ tịch Tần, chúc mừng ngài ‘phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn’” Đây là lời chúc của chú Hai mang theo vợ và con

gái

đến.

“Cám ơn ông, giám đốc Ngô.” Ba Tần khách sáo đáp lại.

Thím Hai và mẹ Tần cũng trò chuyện vui vẻ.

Hàn huyên vài câu, ba Tần

nói

“Ngô Đồng và Tần Qua

đang

ăn ở bên kia, mấy đứa

nhỏ

này

không

thích ồn ào, ông qua chỗ bọn chúng

nói

chuyện

đi, tôi

đi

chào hỏi mấy người cái

đã.”

“Dạ, vâng, ngài cứ tự nhiên.”

“Ông Tần à, tôi giới thiệu cho ông nhân vật trẻ tuổi này.” Bạn tốt của ba Tần, chủ tịch tập đoàn Bạch thị - Bạch Trường Kỳ cùng

một

thanh niên trẻ

đi

đến.

“Đây là tổng giám đốc tập đoàn MK, Thẩm Tây Minh.” Bạch Trường Kỳ khen “Ông đừng nhìn cậu ấy còn trẻ, tập đoàn MK bên Mỹ là

một

trong những công ty hàng đầu về địa ốc, có thể sánh ngang với Tần Hoài nhà ông đó.”

“Tổng giám đốc Thẩm, đúng là ‘tuổi trẻ tài cao, hậu sinh khả úy’.”

“Ngài quá khen, cháu mới về nước chưa được bao lâu, sau này vẫn còn cần Tần thị giúp đỡ.” Thẩm Tây Minh khiêm tốn.

“Ha ha, tôi

đã

già rồi, về hưu rồi, nhưng mà cậu với con trai tôi

thì

có nhiều chuyện để trao đổi đấy.” Ba Tần vẫy tay gọi Tần Hoài đến, chờ Tần Hoài tới gần mới

nói

“Đây là Tổng giám đốc tập đoàn MK …”

“Thẩm Tây Minh, nghe danh

đã

lâu,

không

ngờ hôm nay được gặp

anh.” Tần Hoài

đã

sớm nghe người ta bàn tán về vị giám đốc cao ngạo của tập đoàn MK.

“Tôi cũng

đã

nghe danh tiếng của

anh, Giám đốc Tần.”

Bạch Trường Kỳ và ba Tần cùng trao đổi ánh mắt, nhất trí để lại hai người trẻ

nói

chuyện với nhau, còn mình

đi

chỗ khác.

Lý Mẫn

đi

theo Lưu Viễn đến bữa tiệc, khi vừa trông thấy Thẩm Tây Minh, cả người đều

không

khỏe, bàn tay cầm cánh tay Lưu Viễn cũng

không

tự giác bóp chặt kiềm chế tiếng hét muốn thoát ra.

“Thẩm Tây Minh, Thẩm Tây Minh, đó có phải là Thẩm Tây Minh

không?” Lý Mẫn hỏi Lưu Viễn.

“không

phải em cũng nhìn thấy sao?” Lưu Viễn kéo tay Lý Mẫn ra “Em bỏ tay ra

đi.”

“anh

ta đến đây làm gì?

anh

ta về nước khi nào?” Lý Mẫn bắt đầu bổ não “anh

ta còn tới đây tham dự tiệc, có phải

anh

ta biết Ngô Đồng cưới Tần Đại thiếu nên định trở về cướp



dâu?”

“Em xem phim truyền hình nhiều quá!” Lưu Viễn càng nghe càng

không

tiêu thụ nổi.

“không

được, em phải báo cho Ngô Đồng.” Lý Mẫn vừa đến cùng Lưu Viễn nên chưa nhìn thấy Ngô Đồng, sau khi quan sát

một

lúc cũng

không

thấy người đâu nên lấy điện thoại ra nhắn tin

(Cậu ở đâu? Tớ có chuyện muốn

nói

nè, Thẩm Tây Minh

đã

về nước!!!)

đang

giúp vợ lấy đồ ăn, Tần Đại thiếu thấy điện thoại rung lên

thì

lấy ra định đưa cho vợ, thuận tiện ngó xem

trên

màn hình có gì.

“Có người gửi tin nhắn cho em nè.” Tần Đại thiếu đưa di động tới.

“Cám ơn

anh.”

“Thẩm Tây Minh là ai vậy em?” Tần Đại thiếu đột nhiên hỏi.

Vừa bấm mật khẩu, Ngô Đồng cũng nhìn thấy tin nhắn Lý Mẫn gửi đến.

“anh

không

cố ý nhìn đâu, tại nó

hiện

lên

trên

màn hình.” Tần Đại thiếu giải thích.

“không

sao đâu.” Ngô Đồng hơi sửng sốt, rồi trả lời tự nhiên “một

người bạn thời đại học của em.”

“À.”

“Mẫn Mẫn đến, em tìm cậu ấy

một

chút.”

“Ừ.”

Ngô Đồng đưa khối rubic cho Phi Phi rồi dặn Tần Qua

không

cho Phi Phi ăn quá nhiều rồi mới cầm điện thoại

đi

về hướng Lý Mẫn.

“Ai...” Lý Mẫn vừa thấy Ngô Đồng

thì

lập tức chạy đến kéo



đến

một

nơi vắng người, vội vã

nói

“Tớ vừa mới thấy Thẩm Tây Minh.”

“anh

ấy cũng đến đây?” Ngô Đồng nhíu mày.

“Cậu cũng biết

anh

ta về nước?” Lý Mẫn kinh ngạc.

Khi Ngô Đồng từ nơi kín đáo xuyên qua hội trường

đi

ra cửa gặp Lý Mẫn, Thẩm Tây Minh

đã

chú ý đến. Có lẽ

đã

từng là người

yêu

của nhau, ánh mắt của Thẩm Tây Minh

không

tự chủ nhìn theo bóng dáng ấy, đồng thời

anh

cũng chợt nhận ra, cả

một

hội trường

không

thiếu gì người đẹp, nhưng



vẫn như cũ thu hút được

sự

chú ý của

anh.

Mà với bản năng cảnh giác vô cùng cao của mình, Tần Đại thiếu sao có thể bỏ qua ánh mắt to gan lớn mật như thế.

Tác giả có lời muốn

nói:

Thẩm Tây Minh: Nghe danh

đã

lâu!

Tần Qua:

anh

muốn chết sao?

Ngô Đồng: Muốn đánh

thì

ra ngoài đánh.