Chương 23

Khi hai người về nước cũng

không

báo cho ai

đi

đón, Tần Qua vừa đẩy hành lý vừa nắm tay vợ mình bước

đi

trong hân hoan, dường như

đi

du lịch trăng mật

một

chuyến về cả người

anh

đã

được tưới thêm luồng sinh khí mới.

đi

được mấy bước liền quay đầu qua Ngô Đồng cười

một

cái, Ngô Đồng nhịn

khôngđược muốn che mặt,

thật



không

muốn

đi

chung với đồ ngốc này.

Rốt cục cũng ngồi lên xe Jeep, Ngô Đồng nghiến răng nhìn Tần Qua “Chúng ta về nhà cất hành lý hay qua đón Phi Phi trước.”

“Chúng ta đón Phi Phi trước

đi, thằng nhóc đó chắc mong chờ lắm rồi.”

“không

phải

anh

nói

Phi Phi chỉ biết cúi đầu chơi ghép hình thôi sao?” Ngô Đồng vẫn nhớ lần trước mình giục

anh

gọi điện cho Phi Phi, người đàn ông này còn có bộ dạng

không

tình nguyện.

“Trước khi

anh

đi

đã

hứa với Phi Phi,

đi

về liền đến đón nhóc.” Tần Qua đáp “Có gọi điện hay

khôngkhông

quan trọng nhưng

đã

hứa với con

thì

phải giữ lời.”

Ngô Đồng ngoài ý muốn nhìn Tần Qua,

không

ngờ người đàn ông này có

một

mặt nghiêm chỉnh như vậy.

“Có phải trong nháy mắt em cảm thấy người đàn ông của mình

thật

đẹp trai?” Tần Qua còn

không

biết xấu hổ khoe khoang.

“anh

lo lái xe

đi.” Ngô Đồng tức giận.

Tần Qua cười quay đầu, nhìn đường phố đông đúc cũng

không

thấy tâm trạng bực bội nữa, có lẽ đúng như lời bác sĩ Lý

đã

nói, mọi việc

sẽ

dần dần tốt đẹp.

Xe đến Hoàn Sơn Phỉ Thúy

đã

là năm giờ chiều, mọi người trong nhà họ Tần đều ngồi ở phòng khách chờ, mẹ Tần lo lắng bất an, chốc chốc lại nhìn ra cửa.

“Bà cũng đừng

đi

tới

đi

lui nữa, khi nào tụi nó về, bảo vệ cửa

sẽ

thông báo mà.” Ba Tần nhìn

khôngđược mà nhắc nhở.

“Ông

một

chút cũng

không

lo lắng ha, cũng

không

biết Tần Qua về

sẽ

thành thế nào.” Mẹ Tần lo lắng “Còn Ngô Đồng nữa,

không

biết ở cùng Tần Qua có được

không.”

Ba Tần nghe xong cũng lo lắng mà vuốt vuốt chân mày.

“Chắc là

không

có việc gì đâu mẹ, lần trước

anh

gọi điện về còn rất tốt mà.” Tần Hoài sáng suốt hơn,

nói.

“Đó là gọi cho Phi Phi, trước mặt trẻ con thể

hiện

như vậy

không

nói

được điều gì.” Mẹ Tần vẫn lòng dạ rối bời.

“Thưa ông, thưa bà, Đại thiếu gia

đã

về rồi.”

một

người làm chạy vào báo tin, cùng lúc đó là

âm

thanh tiếng cổng sắt mở cửa và tiếng động cơ xe ô tô vọng vào.

Mẹ Tần hồi hộp đứng lên, chẳng mấy chốc Tần Qua tay xách mấy giỏ quà bước vào,

một

hình ảnh

không

hài hòa khiến mẹ Tần bỗng thấy hoảng hốt.

“Con xách cái gì vậy?” Mẹ Tần hỏi.

“Đây đều là Ngô Đồng mua đó mẹ,



ấy

nói

phải mua quà về cho mọi người, mà nhà mình có thiếu cái gì đâu.” Tần Qua tùy ý để mấy giỏ quà

trên

ghế sô pha, ôm lấy Phi Phi “Phi Phi, nhóc con có nhớ ba

không?”

Ngô Đồng thấy ánh mắt người nhà họ Tần đều kinh ngạc

thì

cười cười xấu hổ,



bước đến ghế sô pha, cầm mấy hộp quà đưa cho mọi người rồi

nói

“Con cũng biết nhà mình

không

thiếu thứ gì nên cũng chỉ mua

một

chút quà kỷ niệm, con mong mọi người

sẽ

thích.”

“Ừ” Ba Tần gật đầu.

“Cám ơn chị dâu.” Đây là Tần Hoài.

“Ừ, thích chứ, mẹ rất thích.” Mẹ Tần nhìn ngắm Ngô Đồng từ

trên

xuống dưới rồi lại từ dưới lên

trên, thấy dáng vẻ con dâu rất tươi vui,

không

giống như bị chà đạp qua vì thế yên lòng

một

nửa. Ngô Đồng bị mẹ Tần nhìn

thì

cả người

không

tự nhiên, vì thế đến bên Tần Qua

nói

chuyện với Phi Phi “Phi Phi, mẹ cũng có quà cho con nè. Về nhà mẹ lấy cho con nha.”

Phi Phi

đang

ngả đầu

trên

vai Tần Qua, im lặng nhìn Ngô Đồng, ánh mắt lóe lên, xem ra nhóc cũng rất mong chờ có quà.

“Vậy mình về nhà thôi.” Tần Qua ôm Phi Phi đứng lên định ra ngoài.

“Con

đi

đâu vậy?” Mẹ Tần la lên.

“Con về nhà” Dáng vẻ Tần Qua đương nhiên.

“Nhà …” Ngực mẹ Tần như bị chặn lại, mới kết hôn bao lâu mà cái nhà này

đã

không

còn là nhà nó nữa, đúng là có vợ quên mẹ.

“anh, giờ

đã

đến giờ cơm rồi,

anh

cùng chị dâu ăn tối rồi hẵng về.” Tần Hoài thấy sắc mặt mẹ

khôngtốt, liền khuyên “Hôm nay mẹ đặc biệt bảo nhà bếp chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon.”

“không

cần …” Tần Qua

đang

mở miệng

thì

cảm giác có người kéo áo mình,

anh

quay đầu nhìn

thì

phát

hiện

hóa ra là vợ nhà mình.

“Chúng ta ăn cơm xong rồi về.” Ngô Đồng

nhỏ

giọng

nói.

Tần Qua nhíu nhíu mày, thực ra

anh

không

muốn ở lại ăn cơm lắm, vì ánh mắt của mẹ

anh

cứ luôn dò xét và cẩn thận quá mức. Trước kia chỉ có mình mình

thì

không

nói

làm gì, bây giờ cũng dùng ánh mắt ấy nhìn Ngô Đồng. Nhưng Ngô Đồng

đã

muốn ở lại nên

anh

cũng phải đồng ý.

Mọi người nhà họ Tần đều thấy động tác

nhỏ

của Ngô Đồng, dùng ánh mắt “đều hiểu

rõ” nhìn nhau. Ăn cơm tối xong, hai người

không

ở lâu thêm, mang theo Phi Phi, lần thứ nhất chính thức cùng nhau về nhà.

Ngô Đồng ôm Phi Phi ngồi ở băng ghế sau, suy nghĩ

một

chút rồi hỏi “anh

không

thích ở lại Hoàn Sơn Phỉ Thúy hả?”

“Em phát

hiện

rồi hả?”

Rất



ràng mà, em cũng

không

phải đồ ngốc mà

không

nhìn ra.

“Đúng là

anh

không

muốn ở lại đó, cũng

thật

kỳ quái, họ hẳn là những người quan tâm đến

anh

nhất

trên

thế giới này, nhưng cũng chính họ luôn coi

anh

như

một

người bệnh.” Tần Qua tự giễu “Họ luôn

nóichuyện thận trọng với

anh, mỗi hành động đều e dè vì sợ làm

anh

bị kí©h thí©ɧ. Hôm nay em cũng thấy đấy, mẹ

anh

cứ luôn quan sát em.”

Ngô Đồng nhớ lại, đúng là ánh mắt của mẹ Tần muốn từ

trên

người



chứng thực

một

điều gì đó.

“anh

có tính nóng nảy, khi phát bệnh

thì

có khuynh hướng bạo lực.” Tần Qua

nói

“Ở nhà mẹ

anh

cũng gặp mấy lần thế nên bà sợ

anh

không

khống chế được mà làm em bị thương.”

Ngô Đồng nghe

anh

nói

thì

im lặng, vì người nhà họ Tần biết Tần Qua có khuynh hướng bạo lực nên mới tìm người để liên hôn thương mại sao? Vậy

thì

mình …

Ngô Đồng

không

muốn suy nghĩ sâu thêm nữa,



sợ mình suy nghĩ nhiều

sẽ

làm mình

không

còn cách nào đối mặt với người nhà họ Tần nữa.

Xe

đi

qua ngõ

nhỏ, dừng lại trước nhà, Tần Qua mở cửa xe, đến bên ghế sau ôm Phi Phi

đã

ngủ say

đivào sân nhà, Ngô Đồng chạy vào trước đến phòng của Phi Phi mở cửa, mở đèn, rồi trải chăn màn cẩn thận, khi Tần Qua đem Phi Phi đặt xuống,



lại chu đáo đắp chăn cho cậu nhóc. Tần Qua nhìn động tác dịu dàng của Ngô Đồng, trong lòng có chút phiền não. Vừa nãy

đang

nói

chuyện nửa chừng

thì

Ngô Đồng bỗng nhiên

không

nói

nữa, Tần Qua

không

biết Ngô Đồng suy nghĩ gì, nhưng

anh

không

thích cảm giác này.

Đợi khi hai người ra khỏi phòng Phi Phi,

anh

nắm tay Ngô Đồng kéo đến trước mặt

anh.

“anh

làm gì vậy?” Người đàn ông này lại nổi điên cái gì vậy.

“Em sợ ư?”

“Sợ cái gì?” Ngô Đồn

không

hiểu.

“anh

sẽ

không

đánh …

anh

tuyệt đối

sẽ

không

làm tổn thương em.” Tần Qua chăm chú nhìn Ngô Đồng, thiết tha “Nếu ngay cả điều này mà

anh

không

khống chế được,

anh

đã

không

kết hôn.”

Thời gian qua, Ngô Đồng

đã

dần dần hiểu



tính nết của người đàn ông này, khi

anh

cao hứng, vui vẻ

thì

mình làm gì cũng được, có thể phát cáu, cũng có thể

không

để ý đến

anh. Nhưng khi người đàn ông này có dáng vẻ như bây giờ

thì

mình nhất định phải vuốt xuôi

anh

ấy,

nói

một

cách đơn giản trực tiếp chính là phải dỗ dành.

“Em biết, em tin tưởng

anh.” Ngô Đồng ngần ngừ

một

chút rồi kiễng chân khẽ hôn lên khóe miệng

anh. Cảm giác hơi thở của

anh

đã

hòa hoãn lại, mới giãy giãy bàn tay

đang

bị nắm ra “Cả

một

ngày ngồi máy bay, em hơi mệt

một

chút, chúng ta

đi

nghỉ sớm nha.”

“Cùng nhau nghỉ” Trong nháy mắt Tần Qua vui vẻ trở lại, trong tiếng hô kinh ngạc của Ngô Đồng, bế

côkhiêng lên giường.

Sáng sớm hôm sau.

Tần Qua cởi trần ở trong sân hít đất, ngồi

trên

lưng

anh

là Phi Phi

đang

chơi rubic, ai làm việc nấy nhưng lại vô cùng hài hòa.

“Đến giờ ăn sáng rồi.” Ngô Đồng nấu

một

nồi cháo đơn giản, mua ở ngoài ít bánh bao kèm theo dưa muối chua, thế là xong

một

bữa sáng.

Khi Ngô Đồng vừa dứt lời, Phi Phi lanh lợi ngảy xuống đất, Tần Qua cả người ướt đẫm mồ hôi đứng lên, dắt tay Phi Phi vào nhà.

Ngô Đồng thấy

anh

toàn thân mồ hôi nhễ nhại liền

đi

đến phòng tắm lấy

một

chiếc khăn lông, nhúng ướt rồi lau mặt cho

anh

“anh

phải chú ý lau mồ hôi chứ, để thế này dễ bị cảm lạnh.”

Tần Qua nhếch miệng cười “Trách

không

được mọi người đều muốn có vợ, có vợ

thật

tốt.”

“anh

tự lau

đi.” Mới sáng sớm mà người đàn ông này

đã

nhìn



bằng ánh mắt nóng bỏng,

thật



khôngchịu nổi mà.

“Đừng mà, vợ lau cho

anh

đi, thuận em có thể sờ cơ ngực nha.” Tần Qua cười ái muội.

“anh…” Ngô Đồng nhìn qua Phi Phi

đang

ăn cháo, sẵng giọng “Đừng

nói

lung tung, coi chừng dạy hư Phi Phi.”

“Con nít con nôi

thì

biết cái rắm gì.” Tần Qua khinh thường.

Phi Phi yên lặng ngẩng đầu nhìn hai người lớn

đang

dính với nhau như muốn chứng minh mình có thể nghe hiểu được,

không

nói

một

lời lại cúi đầu.

Ngô Đồng cuống lên, đẩy Tần Qua ra, ngồi xuống bàn ăn sáng,

không

muốn để ý đến người đàn ông mới sáng sớm

đã

động tình kia.

Tần Qua cười hớn hở, lấy khăn lau lung tung

trên

người rồi dứt khoát ngồi xuống đối diện với Ngô Đồng, lấy bánh bao ăn thoải mái còn

không

ngừng nịnh nọt “Bữa sáng vợ làm

thật

là ngon.”

“Bánh bao đó là em mua.” Ngô Đồng

nói.

“Khó trách ăn ngon như vậy, ra là vợ

anh

mua.”

nói

xong

anh

lại cầm

một

cái nhét vào trong miệng.

Ngô Đồng im lặng liếc mắt.

Ăn sáng xong, Ngô Đồng thay đồ, từ chối Tần Qua đưa

đi

làm. Tần Qua ngồi ở ghế sô pha nhìn Phi Phi

đang

chơi rubic hỏi “Vì sao mẹ con nhất định phải

đi

làm?”

Phi Phi đương nhiên là

không

để ý đến người ba ngốc này.

“Chúng ta về phòng ngủ

đi.”

nói

xong Tần Qua ôm Phi Phi về phòng ngủ, khóa cửa phòng rồi dặn “Nếu muốn

đi

đâu

thì

gọi ba dậy nha.”

Đúng vậy, Tần Qua dự định khi Ngô Đồng,

anh

sẽ

ngủ bù. Tính toán thời gian ở nước N, Tần Qua

đã

ba ngày

không

ngủ ngon. Khác với mọi người, Phi Phi là người duy nhất mà Tần Qua có thể thả lỏng khi ở bên cũng là người duy nhất mà

anh

có thể ngủ được khi có Phi Phi bên cạnh.

Buổi sáng ngủ bù

đã, buổi chiều hẹn bác sĩ Lý Vân Cảnh rồi

đi

đón vợ tan làm.

----

Gần như vừa bước vào văn phòng, Ngô Đồng

đã

bị Lý Mẫn chặn lại, Lý Mẫn hai tay chống nạnh hỏi Ngô Đồng “Cậu thành

thật

khai báo cho tớ.”

“Khai báo cái gì?” Ngô Đồng

không

hiểu mới sáng sớm mà nha đầu này

đã

bày trò gì đây.

“Còn khai báo cái gì …” Lý Mẫn tức giận, cả người đều áp lại gần Ngô Đồng, Ngô Đồng thực

sự

sợ

cônàng

đi

giày cao gót 15cm mà đứng

không

vững

sẽ

đổ rạp lên người mình, nhanh vươn tay đỡ lấy bả vai



nàng. Vừa đưa tay ra, cả người Lý Mẫn liền bùng nổ, chỉ vào chiếc nhẫn bên tay phải Ngô Đồng, hét to.

“Cậu kết hôn rồi???”

Ngô Đồng phản xạ che lỗ tai lại, Lý Mẫn làm sao dễ dàng buông tha như vậy, kéo tay phải Ngô Đồng, chỉ vào chiếc nhẫn hỏi “Chuyện gì đây?”

“Tớ kết hôn rồi.” Ngô Đồng nghĩ nghĩ rồi thành

thật

khai báo.

“Cậu

thật

sự

kết hôn rồi???”

Ngô Đồng thực

sự

không

chịu nổi giọng

nói

của Lý Mẫn, khoát khoát tay “Cậu bình tĩnh

đã, nghe tớ giải thích.”

Tác giả có lời muốn

nói:

Mẹ Tần: Con trai

không

đánh vợ,

thật

tốt.

Tần Qua: Tôi

không

đánh vợ, nhưng đánh tình địch.