“Đây là…”
“Còn đây nữa…”
Người Sĩ quan đặt hai tay trên bàn, đan những ngón tay vào nhau. Anh ta nói một cách bình tĩnh và liên tục về tên và sự thật cuộc đời, rồi cả cái cách ra đi của các lính gác ấy, có oanh liệt, có gục ngã, có bình thản. Cuối cùng, anh ta mỉm cười nói: “Năm tháng luôn tĩnh lặng như vậy đó, sẽ luôn có người vì sự bình yên của người khác, mà chọn chiến đấu rồi lại lặng lẽ ra đi. Có khi cả cuộc đời không ai nhớ về họ dù chỉ một cái tên.”
“Quyền quyết định nằm trong tay các bạn. Dù lựa chọn là người bảo vệ hay là người được bảo vệ, thì chúng tôi cũng không có quyền can thiệp, nhưng chúng tôi hy vọng rằng tất cả các lính gác đã thức tỉnh có thể làm tròn phần trách nhiệm của bản thân mình.”
Quảng trường nằm trong bầu không khí nặng nề, không ai lên tiếng đối đáp. Kể từ khi hố đen xuất hiện và bắt đầu gây thương vong cho nhân loại, thì hàng năm tổ chức và chính phủ luôn thống kê số lượng hố đen xuất hiện cùng với dân số tồn tại cho đến thời điểm đó vào mỗi mùa hè và mùa đông.
Dân số giảm dần trong khi số lượng hố đen tăng lên đáng kể, và hướng đi về sau của hố đen dần khó kiểm soát hơn, khó dự đoán khi nào mở ra để đưa nhóm lính gác vào trong dọn dẹp trước khi phát sinh các hậu quả nghiêm trọng cho người dân.
Ngài sĩ quan thông qua màn hình hệ thống kết thúc cuộc họp khẩn cấp ở quảng trường: “Được rồi, cuộc họp đến đây kết thúc. Mong mọi người nghỉ ngơi tốt, chuẩn bị cho vòng thi thứ 2.”- “Bah!” màn hình tắt đi, và chuyển sang quảng cáo thông thường của tổ chức MN Sentinel.
Những thí sinh trên quảng trường vẫn chưa thoát khỏi dư âm từ những lời nói của ngài sĩ quan. An Vũ Trạch nheo mắt nhìn Nghiêm Thịnh trong đám đông, bên tai nghe lời nói của Tề Vũ, anh ta nói : “Nói thì nghe hiên ngang lắm, nhưng không phải đã chết là tương đương với cái gì đều không có hay sao? ”
An Vũ Trạch nhìn Tề Vũ không tỏ ý kiến. Hai người họ đem tầm nhìn hướng về người không có bất kỳ phản ứng nào trong nhóm thí sinh, người đó một đầu tóc hồng rực loan sang nhạt dần về phía ngọn tóc. Tóc hồng như cảm nhận được tầm mắt, ngẩng đầu nhìn về vị trí An Vũ Trạch cùng Tề Vũ, khi đó An Vũ Trạch mới nhận thấy rõ dung mạo của tóc hồng, ngũ quan thanh tú đẹp đẻ kinh người, tuy nhiên đồng tử vẫn là một màu đỏ, và có các đường hoa văn màu đỏ chạy dọc sống mũi và đi qua má. Chàng trai lè lưỡi không chút do dự hướng về phía An Vũ Trạch và Tề Vũ. Trên lưỡi có những hoa văn màu đen kỳ lạ.
“Đó là ai?”- An Vũ Trạch nhìn thanh niên và hỏi người ở bên cạnh mình.
“Cậu không biết sao? Hạng I khu , tên Phó Huyền Cơ. Lúc đầu nghe tên còn tưởng đây là một lính gác nữ. Tên đẹp như vậy mà.” – Tề Vũ lúc này cũng nhìn thanh niên tóc hồng và đáp lời An Vũ Trạch.
“Thức tỉnh loại năng lực gì?”- An Vũ Trạch hỏi.
“Khó mà nói rõ, cậu tự mình xem thông tin của hắn ta được mà.”- Tề Vũ nói.
An Vũ Trạch bấm vào tài khoản mạng nội bộ xem thông tin về Phó Huyền Cơ, người dẫn đầu khu C. Vào trang cá nhân, thông tin dữ liệu hiện ra trước mắt An Vũ Trạch…
Như cảm nhận được ánh mắt nhìn mạnh mẽ hơn đang chỉ về phía mình An Vũ Trạch rời mắt khỏi màn hình điện tử và đối mặt với Phó Huyền Cơ trong nhóm thí sinh. Sau vài giây, Phó Huyền Cơ di chuyển ra khỏi đám thí sinh trên quảng trường đi về phía tòa nhà mà An Vũ Trạch đang ở.
An Vũ Trạch nghĩ tên đó đang khıêυ khí©h mình thì phải, một bên nghe Tề Vũ nói chuyện, một mặt nghiên qua nhìn hắn diển tả thật súc tích, Tề Vũ nâng tai chỉ vào đầu anh ta nói: “Đầu óc thí sinh này có vần đề… Hắn ta cứ ở viện tâm thần cho đến khi thức tỉnh và đưa vào cuộc thi thí luyện của lính gác mới.”
Tề Vũ vừa dứt lời, tiếng bước chân của Phó Huyền Cơ đã vang lên sau lưng của bọn họ, An Vũ Trạch và Tề Vũ hướng mắt về lối lên xuống của cầu thang, đầu tiên một máy tóc hồng xuất hiện, sau đó là khuôn mặt đầy ấn tượng của thí sinh đó xuất hiện.
Phó Huyền Cơ với khuôn mặt như vậy thì bất kỳ ai cũng phải nhớ anh ta dù mới gặp một lần.
Không mất bao lâu, Phó Huyền Cơ xuất hiện trước mặt 2 người họ, hắn nghiên đầu vui vẻ nới với An Vũ Trạch: “Các người đang tim hiểu tư liệu của tôi sao? Tại sao không trực tiếp hỏi tôi cho dễ hơn?”
Tề Vũ nói: “Có lẽ chúng tôi đọc trực tiếp tư liệu sẽ dễ hiểu và thuận tiện hơn.”
Phó Huyền Cơ nói: “Thật sao?”- rồi đi về phía hai người, đồng tử màu hồng léo lên ánh sáng kỳ dị - “Nhưng tôi không thích bị người khác đọc tư liệu khi chưa có sự cho phép của tôi, hoặc ở trước mặt tôi mà xem chúng lại càng không được.”
An Vũ Trạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, ý thức có chút choáng váng, chợt hiểu được gì đó, liền đưa tay về phía Phó Huyền Cơ. Trong chớp mắt, An Vũ Trạch tóm lấy cổ của Phó Huyền Cơ, đẩy hắn mạnh lên tường. “Sử dụng năng lực đặc biệt với huấn luyện viên sẽ bị phạt tạm giam.”- An Vũ Trạch bình tĩnh nói.
Phó Huyền Cơ nhếch môi cười, hắn nhìm An Vũ Trạch , nhìn thấy dưới tay áo của anh ta lóe lên thứ gì đó, đôi mắt đỏ của Phó Huyền Cơ sáng lên, một con dao gấp được nhanh chóng rút ra cắm phập vào tay An Vũ Trạch không chút do dự.
“…..”- khung cảnh chìm vào im lặng
“Tách! Tách!”- máu rơi xuống nền đất từ thân dao. Lúc này Tề Vũ tiến lên, nắm lấy cổ tay Phó Huyền Cơ, rút dao ra từng chút một.
Ánh mắt An Vũ Trạch lạnh lùng, nhìn khuôn mặt đang cười của Phó Huyền Cơ, lực tay tăng lên, nhưng tên điên kia dường như dù bị tấn công mạnh như vậy vẫn không hề hấn gì.
Phó Huyền Cơ động đậy cổ tay, cố gắng thoát khỏi Tề Vũ và có ý muốn cắm dao vào trong tay An Vũ Trạch thêm lần nữa. Hắn muốn cắt đứt tay An Vũ Trạch, và đoạt lấy xem thử cái gì được An Vũ Trạch dấu bên trong.
Tề Vũ cười nói: “Hai người dùng lực hơi quá rồi đó, dừng lại đi”
Phó Huyền Cơ mặc kệ Tề Vũ, vừa ho khó thở, vừa nói: “Trên tay anh là cái gì? Hừ… Đưa nó cho tôi đi !? hừ… khụ khụ..” – bởi vì thiếu oxy nên mặt Phó Huyền Cơ đã chuyển qua màu đỏ tím, nhưng vẫn như cũ điên điên mỉm cười.
An Vũ Trạch hơi nhếch khóe miệng, cười nhẹ một cái. Gió hiện lên, vài phong nhận xuất hiện trong phòng phá hủy màn hình giám sát trong góc. Chuông báo động vang lên.
An Vũ Trạch ném Phó Huyền Cơ xuống đất, người kia sờ sờ cổ, nhấc thân khỏi mặt đất nhổm người đứng dậy, ngẩng đầu nhìn An Vũ Trạch cười nói: “Ha ha ha, cuối cùng anh cũng muốn đánh tôi à?!”- trên mặt là ý cười điên khùng đầy khıêυ khí©h ‘Nào có giỏi thì đánh chết tôi xem.’
An Vũ Trạch lắc nhẹ cánh tay, đi tới, cúi người xuống nâng Phó Huyền Cơ lên khỏi mặt đất. Tề Vũ đứng ở lối ra cầu thang, dựa vào tường , lắng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng từ dưới truyền lên. Một nhóm lính gác vũ trang đầy đủ, tay cầm súng, bước chân gấp gáp càng lúc càng tiến lại gần.
“Đứng đó, không được di chuyển” – người dẫn đầu nghiêm khắc nói to.
An Vũ Trạch nhắm mắt lại, lần nữa ném Phó Huyền Cơ về lại trên đất, quay đầu nhìn về phía mấy lính gác vũ trang đầy đủ, những lính gác đó thận trọng di chuyển về phía hai người bọn họ.
An Vũ Trạch và Phó Huyền Cơ đều bị giữ lại, bốn người lính áp giải họ bước ra ngoài, còn có thêm vài người hộ tống họ đi về phía phòng tạm giam.
Tiếng còi dừng lại, Tề Vũ mới theo quân hộ tống đi ra ngoài, hắn xoa xoa mi tâm có chút đau lòng nhìn An Vũ Trạch tiến vào phòng tạm giam.