Chương 2.1

Tiểu ngân ngư đang bơi lội bên trong quả cầu thủy tinh đột nhiên bơi ngược lên trên, làm An Vũ Trạch chú ý thấy có chỗ không đúng, hắn lấy ra đao hồ điệp vừa cầm trong tay, vừa đi tiếp.

Lúc thời điểm hắn còn cùng bọn Tần Tiêu nói chuyện, trước mắt bổng nhiên tối sầm mở mắt ra đã bị truyền tống đến địa điểm khác, trước kia khi thám hiểm lỗ đen khác cũng không có xuất hiện tình huống tương tự.

“Ôi ôi ôi, có ai không? Cứu với, tôi đau quá a.” – tiếng phụ nữ truyền đến từ sâu trong bóng đêm, An Vũ Trạch nghiên tai lắng nghe, liền theo phương hướng âm thanh đi đến, càng đi càng nhanh.

Càng đến gần âm thanh càng rõ ràng “ô ô yết yết”, cùng lúc nhóc ngân ngư ở trong quả cầu pha lê bất an mà bơi lội, An Vũ Trạch đã thấy rõ nơi phát ra tiếng kêu cứu.

Nơi vách đá có một người phụ nữ tựa vào, đưa lưng về phía An Vũ Trạch, cúi đầu che mặt khóc thút thít, mái tóc dài tản ra rơi xuống dưới nước, điều đáng chú ý là người phụ nữ này không có nửa người dưới.

An Vũ Trạch dừng lại, tiếng bước chân biến mất, làm người phụ nữ chú ý ngừng khóc.

Đầu của người phụ nữ xoay 180o tới sau lưng hướng về phía An Vũ Trạch, trên mặt không có tròng mắt, chỉ có hai lỗ đen sâu hút nhìn chằm chằm hắn.

An Vũ Trạch phản ứng cực nhanh dùng gió làm trợ lực ném đao hồ điệp trong tay về phía trước, đao rời khỏi tay chính xác như viên đạn lập trình, trực tiếp xuyên qua đầu người phụ nữ, phong nhận phá không vang lên âm thanh, mấy chục đạo phong nhận từ bốn phương tám hướng tấn công lại đây. Yên lặng qua một hai giây, An Vũ Trạch vòng qua xác người phụ nữ tiêu sái đi tìm đao của mình.

Nhóc ngân ngư lúc này đã an tĩnh lại bơi len trên gây chú ý, nhưng vẫn không kịp, có một đoạn cánh tay di chuyển nhanh chóng bò về phía An Vũ Trạch, tấn công chớp nhoáng, móng vuốt sắc bén xuyên qua bụng An Vũ Trạch.

An Vũ Trạch phun ra một ngụm máu tươi, nắm lấy cánh tay kia dùng phong nhận trực tiếp cắt đứt cổ tay, hắn từ phía sau đem phần cánh tay cụt rút ra, thân mình lão đão té ngã trên mặt đất.

Nhóc ngân ngư rơi xuống từ trên vai theo quán tính té ngã của An Vũ Trạch, quả cầu lăng về phía trước, người hắn không còn sức để kéo lại nhóc ngân ngư đem cất ở vị trí an toàn được nữa. Nhóc ngân ngư đong đưa thân mình, khiến cho quả cầu di chuyển về phía chỗ bị thương ở bụng của An Vũ Trạch.

Quả cầu thủy tinh phát ra ánh sáng bạch kim, hơi nóng lên làm An Vũ Trạch đau đớn, dùng sức nắm lấy cục đá bên cạnh. Sức lực quá lớn làm đá bị nứt ra những vết rạn nhỏ.

Cùng với nhiệt độ biến mất, vết thương trên bụng truyền đến cảm giác ngứa châm chích. Tiếng hít thở của An Vũ Trạch ngày càng vững vàng, hắn chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, cuối đầu nhìn xuống bụng mình, miệng vết thương lớn chảy máu đầm đìa đã khép lại hoàn toàn như lúc ban đầu.

Quả cầu thủy tinh trên mặt đã dính đầy máu tươi của mình, An Vũ Trạch cũng lười để tâm xem có thể chạm vào quả cầu hay không, trực tiếp cầm lấy cầu thủy tinh, đặt trong tay nhìn chăm chú cá nhỏ còn đang phát ra ánh sáng bạch kim.

Nhóc ngân ngư còn dùng miệng chạm vào vách cầu thủy tinh, làm An Vũ Trạch thấy đáng yêu. Hắn làm lính gác khi bị thương chỉ cần không tổn thương đến nơi yếu hại như tim, thì bất kỳ vết thương như thế nào đều có thể tự lành tùy theo thời gian dài ngắn thôi, đương nhiên dẫn đường có thể làm vết thương lành lại càng nhanh.

Nhưng ….. nhóc ngân ngư làm hắn giật mình với năng lực dẫn đường như vậy, có thể trong thời gian ngắn làm miệng vết thương lớn khôi phục.

Coi như làm An Vũ Trạch nhặt được bảo bối rồi. Hắn đem quả cầu đặt dưới dòng chảy của thạch nhũ, chờ nó chậm rãi trôi sạch vết máu.

“Sàn sạt----” – tai nghe truyền đến âm thanh, An Vũ Trạch giơ tay ấn một chút.

“Alo? Có thể nghe được không?”- tiếng Tần Tiêu phát ra.

“Uhm?!”- An Vũ Trạch trả lời.

“Nhóc ngân ngư của tôi đâu?”- Tần Tiêu hỏi.

“Không nhầm thì là của tôi mà.”- An Vũ Trạch nhàn nhạc nói.

“…………” Tần Tiêu trầm một chút: “Đúng, đúng, đúng. Là của anh, đừng có làm nó chết.”

“Yên tâm đi, không chết được”- An Vũ Trạch đáp lại khi tay đang lắc lắc nhẹ quả cầu.

“Địa hình phân tích bước đầu đã gửi đến, anh xem đi”-Tần Tiêu thông báo.

Lời vừa dứt, trước mặt An Vũ Trạch xuất hiện một màn hình điện tử, trông như một bản vẽ mặt phẳng được đặt trước mắt hắn. Lúc sau, góc trên bên trái của bản vẽ xuất hiện một chấm đỏ nhấp nháy, ngay sau đó là hàng loạt điểm đỏ lập lòe lên.

“Bản vẽ này có thể thăm dò vị trí quái vật sao?”- An Vũ Trạch sửng sốt hỏi.

“Có thể, phần mềm anh dùng chính là phiên bản mới nhất.”- Tần Tiêu nói.

“Uhm” -An Vũ Trạch giọng bình đạm đáp lại: “Người anh em, tôi đang bị bao vây, nếu tôi có mệnh hệ gì, nhớ rõ đốt ít tiền vàng cho tôi.”

Tần Tiêu còn chưa kịp đáp lại, An Vũ Trạch đã tháo tai nghe bỏ vào trong túi. Gió nổi lên quanh người kèm theo mấy chục đạo phong nhận vận sức chờ tấn công. Nhóc ngân ngư trên vai lắc lư phối hợp phát ra ánh sáng bạch kim.

Trong bóng đêm, vô số đôi mắt phiếm ánh lục quang chăm chăm như hổ rình mồi mà nhìn hắn. An Vũ Trạch đem tầm mắt đảo một vòng nhìn về phía quái vật hình thù kỳ dị bò dưới đất di chuyển gào rống về phía An Vũ Trạch, miệng chảy nước dãi, đôi mắt lục quang lập lòe đói khát.