Chương 13.2

--------

Trong phòng giám thị, xung quanh tối đen, Nhìn quanh chỉ có bảng điện tử màu xanh treo lơ lững trên không ở mọi phía, Cather Johan bị An Vũ Trạch điều khiển gió ném rơi bịch xuốn, hắn nhanh chóng quay lại nhìn xem cánh cửa ở đâu, nhưng không thấy gì khác ngoài chú rắn mắt to xuất hiện trước mặt mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Xà vương trườn lên người Cather Johan, lưu luyến. “Ta biết Lan sẽ không bỏ rơi ta mà.”- Cather Johan nói.

An Vũ Trạch đứng quan sát 1 người 1 rắn tương tác một lúc, xoay đầu nhìn về màn hình phía tây, bước đến, khi đến càng gần thì một hàng rào điện tử xuất hiện trước mặt An Vũ Trạch, hắn dễ dàng đi qua.

Cảnh trước mắt đột nhiên sáng lên. Đây là một hội trường lớn, có một loạt ghế da bày phía bên trái hội trường, dùng để ngồi quan sát, còn lại là các màn hình giám sát các khu vực thi đấu, màn hình riêng biệt từng thí sinh.

“…..”- An Vũ Trạch nghĩ thật tốt, độ quan sát thật sắc nét.

Một tiếng huýt sáo vang lên bên cạnh tai An Vũ Trạch, hắn xoay người nhìn giám thị nào đến, tính toán bàn giao một chút, thấy người đến là Tề Vũ, hắn lập tức quay người bỏ đi. Như đoán trước được hành động của An Vũ Trạch, từ phía sau Tề Vũ một con vật nhỏ lông nhung bông xù, bay theo đến trước mặt An Vũ Trạch, bộ lông trắng muốt và đôi mắt long lanh đã cám dỗ An Vũ Trạch.

Dường như không thể cưỡng lại An Vũ Trạch đưa tay đón lấy cục bông ấy, nhóc đó rất thông minh, vỗ đôi cánh trắng của mình lấy lòng An Vũ Trạch. Sau đó lại có thêm bốn tiểu bông gòn đủ màu sắc vây quanh An Vũ Trạch, chúng tranh nhau nhào vào vòng tay của huấn luyện viên An.

“Khụ khụ…”- Tần Tiêu ho khan mấy tiếng.

“Sao vậy?”- An Vũ Trạch quay đầu hỏi Tần Tiêu.

Tần Tiêu nhìn An Vũ Trạch, suy nghĩ không biết An Vũ Trạch sẽ phản ứng như thế nào với đống lông nhung này khi biết chủ của chúng là ai…. Bác sĩ Tần của chúng ta chưa bao giờ chê ít chuyện. Khi có kịch xem là phải xem. Đúng vậy, những con vật triệu hồi khả ái, đáng yêu và đầy ngây ngất lòng người này là của Tề Vũ nha.

Lúc này Tần Tiêu chỉ lên màn hình hiển thị khu vực thi đấu, sau khi người đá khổng lồ bị tiêu diệt, các thí sinh không những không dễ dàng thông qua mà còn bị rớt thảm hại hơn lúc An Vũ Trạch ở đó. Trên màn hình vô số dấu chấm than cảnh bá tinh thần sắp đến giới hạn của một loạt các thí sinh vang lên đỏ cả màn hình.

Hầu như 80% thí sinh có dấu hiệu ảnh hưởng tinh thần, hình ảnh trên màn hình liên tục thay đổi, ngay cả Nghiêm Thịnh- người đứng nhất khu D, cũng khuỵu xuống một chân, để chống đỡ thân mình, mà phía sau lưng hắn là một bức tường băng để chặn lũ quái vật hoang dã thoát khỏi áp chế khi người đá khổng lồ bị tiêu diệt.

Màn hình thể hiện rõ Nghiêm Thịnh bị kiệt sức rất nhiều, mồ hôi chảy ròng ròng từ trên trán, đồng tử giãn nở, hắn đang trong trạng thái gần như xuất thần.

“Có quan sát viên phân bổ đến khu D chữa trị tạm thời chưa?”- An Vũ Trạch hỏi.

“Có, nhưng cũng không đủ để chữa trị cho nhiều lính canh một lúc như vậy. Trong trường hợp này, có vẻ sẽ phải bỏ lại những người thứ hạng thấp thôi.”- Tần Tiêu trả lời.

“Các dẫn đường thì sao?”-An Vũ Trạch nói.

“Đã nhận được lệnh yêu cầu từ cấp trên, các dẫn đường đang di chuyển đến. Nhưng anh cũng biết, tốc độ của dẫn đường không nhanh được như vậy, và số lượng dẫn đường luôn có hạn”- Tần Tiêu nói.

Lúc này An Vũ Trạch nhìn hình xăm cá nhỏ trên tay, nói: “Vậy tôi sẽ quay lại khu D”.

Các cục bông xù thoát khỏi tay An Vũ Trạch, vỗ đôi cánh nhỏ muốn đuổi theo, nhưng vẫn kiềm nén dừng lại. Bóng dáng An Vũ Trạch biến mất sau hàng rào điện tử, Tề Vũ mới ra hiệu cho các bạn nhỏ quay lại. Các thú triệu hồi điều giống chủ nhân, lẫn cả sở thích, do Tề Vũ rất thích An Vũ Trạch nên thú triệu hồi của hắn cũng vậy, rất yêu mếm An Vũ Trạch.

-----

Khi trở lại căn phòng ban đầu, An Vũ Trạch nhìn thấy tóc Vàng- đã trở lại hình dạng ban đầu- đang ngồi trên ghế điện tử. Anh ta nhìn về phía An Vũ Trạch khi nghe tiếng cửa vang lên. Chưa để anh ta kịp phản ứng, An Vũ Trạch đã đi lướt ngang qua anh ta, tiến vào một cánh cửa điện tử khác, rồi biến mất.

Xà vương bực bội táp táp vào không khí về hướng An Vũ Trạch vừa mới đi qua. Trong khi Cather đang nhìn các thí sinh trên màn hình một cách chăm chú. Hơn một nữa số thiết bị đã tắt, nhưng những màn hình còn sáng cũng đủ lấp đầy ánh sáng cho nơi mà người ta không nhìn thấy gì.

Cather muốn đi theo An Vũ Trạch vào phòng trung tâm, nhưng hắn bị cản lại không vào được…

...........

Ngay từ khi dẫn đường đầu tiên xuất hiện, thì các nhà nghiên cứu luôn tìm câu trả lời cho việc: [ Một dẫn đường có thể cùng lúc hướng dẫn xoa dịu tinh thần cho nhiều lính gác hay không?]. Đối với vấn đề này, các nghiên cứu viên đã liên tục làm nhiều thí nghiệm nhằm đưa ra dẫn chứng liên quan. Nhưng kết quả lại không mấy khả quan.Và họ kết luận: [Một dẫn đường không thể xoa diêu tinh thần cho nhiều lính gác cùng lúc, dù đó chỉ là dùng tinh thần lực cơ bản nhất.]

An Vũ Trạch đến nơi chỉ thấy trong khu D chỉ có chưa đến 20 quan sát viên hướng dẫn. Nhưng thí sinh bị dao động tinh thần đến 43 người. Theo tốc độ thời gian hạn hẹp này, thật sự rất nguy cấp. Tốc độ thời gian khi thi đấu khác với thời gian thực bên ngoài theo tỉ lệ 1:5 – tức là 1 giờ bên ngoài tương đương 5 giờ trong khu vực thi đấu. Và cảm giác cơ thể thí sinh là theo thế giới thực, có nghĩa là các thí sinh đã thi 1 ngày 1 đêm tính đến thời điểm hiện tại thì đã 10 giờ sáng hôm sau. Sức chịu đựng tinh thần đã không thể duy trì sự ổn định.

Nghiêm Thịnh lúc này trông vô cùng chật vật, áo đầy vết máu, vết bẩn, cơ thể không còn chút sức lực, thứ duy trì anh ta đến thời điểm này có lẽ là danh dự gia tộc. Đang lúc Nghiêm thịnh định đứng dậy, liền nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng, ngẩng đầu liền đối mắt với đôi mắt màu đen của Huấn luyện viên An, khuôn mặt làm không biết bao nhiêu phụ nữ say mê, khuyên tai màu đỏ rực rỡ bên phải.

Lại nói tiếp có lẽ Nghiêm Thịnh không nhìn ra An Vũ Trạch, vì từ khi tiếp xúc đến giờ anh ta cũng chỉ gặp được khuôn mặt ảo do tổ chức yêu cầu làm cho huấn luyện viên An thôi.

Hình xăm cá nhỏ trên cánh tay đang bơi lội tung tăng, làm khu vực mà cá nhỏ đi qua đều đang nóng lên. Cá nhỏ bơi đến trên mu bàn tay của An Vũ Trạch, rồi phát ra chút ánh sáng màu bạc nhàn nhạt.

Nghiêm Thịnh chưa kịp lên tiếng chào hỏi huấn luyện viên An , thì đã nghe trên vai chợt nặng, bàn tay An Vũ Trạch đặt trên vai anh ta. Một làn sóng ấm áp tràn vào trong cơ thể Nghiêm Thịnh, anh ta ngước mặt ngơ ngác nhìn huấn luyện viên An.

Theo hướng dẫn thì tiếp xúc trực tiếp dưới da sẽ tốt hơn, nhưng An Vũ Trạch bài xích cách làm này, hắn đã cố gắng làm giảm cảm giác OCD của mình. An Vũ Trạch cố gắng kiểm soát tinh thần của lính gác trước khi đến giới hạn, về phần vết thương trên người An Vũ Trạch cảm thấy không đáng quan tâm.

Nghiêm Thịnh lúc này một lời khó nói hết, anh ta chưa từng nghe có người vừa có thể thức tỉnh lính gác vừa là dẫn đường được. Ý nghĩ này cũng là suy nghĩ của các giám sát còn lại trong phòng quan sát. Tần Tiêu chăm chú nhìn động tác của An Vũ Trạch trên màn hình điện tử, theo thói quen sờ lên kính điều tra số liệu.

An Vũ Trạch…. Quả thực đã dẫn đường cho Nghiêm Thịnh, và hiệu quả gấp hàng chục lần những dẫn đường thông thường.

Khi An Vũ Trạch rút tay lại liền quay qua trị liệu cho một lính gác khác, trong đầu Tần Tiêu lúc này nhớ đến chú cá nhỏ hay vẫy đuôi trong quả cầu thủy tinh của viện nghiên cứu ở tổ chức, những suy nghĩ kỳ lạ hiện lên chớp nhoáng nhưng Tần Tiêu lại nắm bắt kịp thời, làm bùng lên ham muốn khám phá khoa học của Tần Tiêu.

Tề Vũ ngồi trên ghế quan sát, tay chạm vào mấy cục bông nhỏ, lông tơ xen giữa những kẽ tay. Anh nhìn An Vũ Trạch trên màn hình, đột nhiên nhận ra điều gì đó, quay lại nhìn Tần Tiêu, tình trạng của lính gác như thế nào không phải người hiểu rõ nhất là bác sĩ sao? Và có bác sĩ chuyên của An Vũ Trạch ở kế bên rồi, phải không đây?