Chương 11.1

Nữ sinh dùng cung chống đỡ cơ thể mình, bước hai bước, ngồi lên một tảng đá, giơ tay lau mồ hôi trên mặt, ngước mắt nhìn về phía An Vũ Trạch.

Chiến phục tỉ mỉ không xộc xệnh, trên mặt không có mồ hôi. Rõ ràng là một lính gác sức mạnh bình thường, nhưng khí tức lại mạnh mẽ đến đáng sợ. Nhóm quái vật bị phân thành từng mảnh bởi tường gió xung quanh. Đối mặt với việc ngày càng nhiều quái vật bị tiêu diệt, những quái vật khác không còn lao về phía trước một cách vô ý thức nữa mà thay vào đó đi qua lại trước tấm chắn gió tìm cách công phá.

Điều này cũng làm cho An Vũ Trạch có khoản thời gian để thở. Hắn kiểm tra màu sắc thăm dò khí trên cổ tay, vẫn duy trì ở mức cố định.

[Dinh dong----- dinh dong-----]

Tiếng thông báo từ hệ thống kiểm tra vang lên, sau ba giờ thi, kết quả của bảng xếp hạng thí sinh đang lần lượt hiển thị cho tất cả mọi người. Trên bảng điện tử màu xanh đang treo lơ lững giữa không trung, tên của vô số thí sinh và điểm đạt được trong quá trình tiêu diệt quái vật đều được công bố kèm theo.

[ Hạng I: An Vũ Trạch- 275 điểm]

[ Hạng II: Cather Johan- 215 điểm]

[ Hạng III: Nghiêm Thịnh- 198 điểm]

[ Hạng IV: Trương Nham- 163 điểm]

[….]

Sau nửa phút bảng thông báo hiện ra, tất cả thí sinh đều đồng loạt sửng sốt cảm thán “Wtf???”. Đứng đầu bảng xếp hạng vượt xa người xếp hạng hai cả 60 điểm, nhưng làm cho các thí sinh ngạc nhiên hơn cả chính là tên An Vũ Trạch, giống với vị kia của tổ chức.

Tên An Vũ Trạch trong lòng người dân là một loại danh xưng kính trọng đầy ngưỡng mộ đối với người được mệnh danh thần bảo hộ, huấn luyện viên An, là mục tiêu của không ít lính gác mong muốn kề vai chiến đấu, là tấm gương họ muốn vươn đến trong đời người.

Điều đó có nghĩa… huấn luyện viên An lúc này đang ở trong khu vực kiểm tra cùng họ thi đấu sao? – đây là tin tức bất ngờ nhất trong lần thi đấu này đối với tất cả thí sinh, họ hưng phấn nhưng cũng lo lắng khi không thể hiện được tốt nhất.

Phong thuẫn vẫn luôn tồn tại, tiếng gió di chuyển phát ra âm thanh nhỏ vụn cũng không trở ngại tầm mắt của bốn người còn lại đồng thời nhìn về phía An Vũ Trạch lúc này. Mà nhân vật trung tâm ấy vẫn chỉ đang an tĩnh tự hỏi làm sao để giảm cấp độ thứ hạng của bản thân xuống mức thấp nhất. Cảm nhận được tầm mắt chăm chú, An Vũ Trạch quay lại đối mặt với nhóm người Nghiêm Thịnh, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nghiêm Thịnh đáp lại: “Anh tên gì vây?”

“An Vũ Trạch.”- Hắn đáp lại.

Mọi người kinh ngạc đến mức miệng mở to, nữa ngày không nói được gì, nữ thí sinh được An Vũ Trạch cứu lúc đầu mới ấp úng nói: “Chẳng lẽ bên ngoài đều chỉnh sửa poster hả ta?”

Người Gấu lúc này đã tỉnh dậy, ngồi sau lưng nữ thí sinh phụ họa theo, mà nói: “Chính là như vậy a, vừa ngầu vừa đẹp trai như làm sao làm được như vậy a?”

“Ầm!!”

Phía xa vang lên tiếng động lớn, âm thanh nối nhau liên tục vang lên. Thu hút sự chú ý của các thí sinh, năm người trong nhóm cũng đồng loạt nhìn về phía nguồn âm thanh, các quái vật dần bị thu hút chạy về hướng đó.

An Vũ Trạch cúi đầu xoa nhẹ cổ tay, nghiên tai lắng nghe âm thanh di chuyển trong đám cỏ, mắt liếc nhìn về phía đó.

Một bóng đen bất chợt lao ra từ bãi cỏ, An Vũ Trạch ngay lập tức lùi về phía sau một cách nhẹ nhàng. Thứ đó dường như biết bản thân sẽ không tấn công An Vũ Trạch được, nên chuyển hướng sang bên cạnh tiếp tục công kích trực tiếp vào mặt Nghiêm Thịnh sau khi vồ hụt lần đầu.

“Bộp”một tiếng- Nghiêm Thịnh bị quất ngã trên mặt đất, xà vương dùng đôi dựng đồng lăm le mọi người, còn thân mình gắt gao thít chặt Nghiêm Thịnh, thân rắn uốn cong vài vòng, miệng phát ra tiếng tê tê uy hϊếp.

Nghiêm Thịnh gương mặt trướng đỏ bừng, cảm giác áp bách thổi quét mà đến, khiến hắn hít thở không thông, hắn đem tầm mắt cầu cứu nhìn về hướng An Vũ Trạch.

Tuy nhiên, người được nhờ giúp đỡ chỉ đang giơ tay lên chống cằm, bình tĩnh nói: “Không sao, vẫn còn một mạng, yên tâm không chết được.”

Nghiêm Thịnh một mặt đầy khổ bức, không còn gì để nói: “………..”

Trái với vẻ điềm tĩnh của An Vũ Trạch, ba người trong nhóm đầy căng thẳng, dùng vũ khí ý định tấn công vào xà vương để cứu đồng bạn.

Ngay lúc họ chuẩn bị hành động thì có một người bước ra, di chuyển về phía phong thuẫn như không có việc gì. Điều làm cả nhóm kinh ngạc chính là, dung mạo của vị khách không khác gì huấn luyện viên An mà họ biết.

An Vũ Trạch thật sự không hiểu nổi tên lính gác Nga này, thật sự thích đóng giả người khác như vậy. Làm hắn có chút không kiên nhẫn liếʍ liếʍ răng nanh của mình, suy nghĩ cách đập cho tên thích cos này một trận. Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt của mình đi qua đi lại trước mắt mình, cảm giác thật… muốn đánh người.

Nếu tên lính gác Nga này ở đây, vậy thí sinh xếp hạng hai trên bảng Cather Johan là tên này rồi. Cather nhìn về hướng An Vũ Trạch chỉ thấy An Vũ Trạch nhướng mày một bộ dạng “có việc thì nói, không thì biến”.

Cather cười cười một chút, xà vương ở phía đối diện liền phối hợp nới lỏng lực đạo một chút, từ trên người Nghiêm Thịnh trượt xuống, bò đến bên người Cather ngẩng đầu nhìn nhóm người đầy đe dọa.

Hiện giờ, ba người xếp top đầu bảng xếp hạng đều đạng tập trung ở khu vực này.

-----------

Trong phòng điều khiển ở trung tâm, các giám thị đều đang tập trung vào khu vực có ‘An Vũ Trạch’ xuất hiện. Trên màn hình giám sát hiện lên khuôn mặt quen thuộc làm không ít người trầm tư suy nghĩ không biết mục đích lần này của tổ chức là gì.

Trừ bỏ Mạc Tương Lục cùng những lính gác hổ trợ trong vụ lỗ đen lần trước, thì các giám thị lúc này không biết có một lính gác năng lực sao chép ở đây.

“Tôi nói, sao năm nay không thấy huấn luyện viên An đến làm giám thị.”- một lính gác mặc quân phục chiến đấu của tổ chức, tóc đen dài, ung dung tựa lưng vào ghế mắt nhìn vào màn hình hiển thị nói nhỏ.

Mạc Tương Lục nhìn chăm chú vào khuôn mặt trên góc dưới bên trái màn hình, đấy là An Vũ Trạch thật, nhưng tình huống lúc này….

“Đó không phải An Vũ Trạch thật.”- Mạc Tương Lục bình tĩnh nói.

Người lính gác tóc đen nhìn Mạc Tương Lục mặt nghiêm túc nói chuyện, lúc này hắn mới quay đầu nhìn cẩn thận vào màn hình giám sát, nói đúng ra thì hắn và An Vũ Trạch là lính gác cùng thế hệ đầu tiên, tên là Tề Vũ, và điều thú vị là giữa Tề Vũ và An Vũ Trạch từng có một đoạn lịch sử theo đuổi tình cảm đầy máu cơ hó.

Lịch sử Tề Vũ theo đuổi An Vũ Trạch rất rúng động, chuyên tâm theo đến mức An Vũ Trạch cho Tề Vũ vào danh sách đen cả năm đó, và thẳng thừng từ chối bất cứ nhiệm vụ nào cùng tác chiến với Tề Vũ.

Tề Vũ cũng không trách cứ gì An Vũ Trạch, mà Tề Vũ chỉ đăng cảm nghĩ đáp lại hành động của An Vũ Trạch: “Tôi theo đuổi việc của tôi, cậu cứ tránh né là việc của cậu. Nhưng nếu để tôi bắt được cậu, vậy cậu đừng trách ~”

An Vũ Trạch nhắn đáp lại: “Tôi không thích đồng tính.”