Chương 7.1

Cá nhỏ bơi qua lại trong bồn rửa một lúc, thấy vậy An Vũ Trạch quay người rời khỏi phòng bếp. Không lâu sau anh quay lại với một bể cá thủy tinh lớn.

Tiếng nước lại tiếp tục vang lên, An Vũ Trạch cho nước vào bể thủy tinh. Thấy nước đã gần đầy, An Vũ Trạch đưa tay vào bồn rửa, tay lại tò mò chạm vào cơ thể lạnh băng của nhóc ngân ngư .

“Ngươi tên là gì?” An Vũ Trạch hỏi nhóc ngân ngư, mặc dù không biết cá nhỏ có đáp lại mình hay không.

Một lúc sau, không có âm thanh nào vang lên trong đầu An Vũ Trạch. Hắn nhìn thân hình có chút ánh sáng bạch kim của nhóc ngân ngư, nheo mắt trêu chọc nói: “Sao không gọi ngươi là tiểu Bạch nhỉ!?”

Nhóc ngân ngư bơi vào trong tay An Vũ Trạch và cọ cọ nhẹ vào lòng bàn tay hắn, thấy hình ảnh đó An Vũ Trạch cong môi mỉm cười.

Bể cá được đổ đầy nước, hiểu một cách logic thì một chú cá nhỏ như vậy không cần một bể cá lớn như vậy, nhưng An Vũ Trạch chỉ có thể tìm một cái bể như vậy thôi.

Nhóc ngân ngư nhảy từ tay An Vũ Trạch vào trong bể một cách nhẹ nhàng.

An Vũ Trạch đẩy bể cá ra khỏi phòng bếp, lính gác thường rất khỏe, chỉ cần một tay cũng có thể nâng bể thủy tinh chứa đầy nước lên.

Bể cá được An Vũ Trạch đặt trên một cái kệ cao, An Vũ Trạch tìm hiểu về cấu tạo của bể cá sinh thái và đặt mua trên mạng một số thứ cần thiết để trang trí bể cho nhóc ngân ngư.

Các doanh nhân không ai nghĩ đến việc trong thời cuộc như vậy, lại còn có người có ý muốn làm một bể cá sinh thái trưng bày.

Hàng hóa lẽ ra sẽ xuất hiện sau vài phút khi có yêu cầu mua hàng, nhưng bị trì hoãn những vài giờ trước khi xuất hiện trong phòng An Vũ Trạch.

An Vũ Trạch tập hợp mọi thứ cần thiết lại, bắt tay trang trí bể cá, cuối cùng điều chỉnh đèn sang dạng màu xanh lam nhẹ.

An Vũ Trạch vỗ vỗ tay sau khi làm xong bể cá, rồi nhìn chằm chằm vào cá nhỏ trong bể cá với tâm trạng vui vẻ. hắn giơ tay chạm vào khuyên tai một cách vô thức.

“Cộc cộc cộc”- lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên. Chắc là Tần Tiêu quay lại.

An Vũ Trạch nhìn bể cá có chút chưa đã mắt, mặt không vui đi mở cửa.

Tần Tiêu ngoài cửa, trong tay đang ôm một chiếc hộp sắt hình vuông có cấu tạo giống hòm phòng vệ của nhóc ngân ngư lúc đầu, bước vào trong nhà một bước, chưa vào đến phòng khách đã bị ánh mắt không kiên nhẫn của An Vũ Trạch thúc giục mở khóa.

Vẫn giống như vậy sau một loạt thao tác mở mã khóa tương tự, một quả cầu thủy tinh trong suốt hoàn toàn mới, không một vết xước, không có gì khác biệt với cái lúc đầu xuất hiện trước mắt An Vũ Trạch. Trong quả cầu này còn có một ít nước biển đã tinh lọc được đưa vào từ trước.

Tần Tiêu hỏi: “S đâu?”

An Vũ Trạch nhận hộp vuông, rồi quay mặt hướng vào phòng khách hất đầu tỏ ý bên trong ấy, Tần Tiêu theo vào, người chưa bước được hai ba bước thì nhìn thấy một bể cá sinh thái có ánh sáng xanh dịu, và quan trọng là có một cá nhỏ đang vui vẻ bơi lội nhàn nhã bên trong.

“Bụp”- Tần Tiêu khuỵu gối xuống sàn nhà, dùng hai tay ôm lấy cơ thể mình, giọng nghẹn ngào nói: “S quý giá của tôi, làm sao có thể ở trong nước chưa được qua quá trình lọc sạch hoàn toàn…. Làm sao có thể.”

“S….”

Nói xong, Tần Tiêu nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt, nghe tiếng tim đập đau đớn, cảm giác bắp cải non nớt được nuôi dưỡng cẩn thận bị ném cho bọn nông thôn thô bạo tùy tiện hưởng dụng.

“Sao vậy?”- nhưng thủ phạm lúc này lại bình tĩnh hỏi.

Tần Tiêu ngước mắt nhìn An Vũ Trạch, hít sâu một hơi giữ bình tĩnh từ mặt đất đứng dậy.

Quên đi, cá nhỏ đã bị chạm vào, cá nhỏ đã bị làm hư, chỉ cần nhóc ngân ngư có thể sống sót dưới tay bạo chúa An Vũ Trạch là tốt rồi.

Tần Tiêu thở dài nặng nề, nói: “Nếu cho S vào bể cá, làm sao khi đi lỗ đen đánh quái vật có thể đem theo?”

An Vũ Trạch nghe vậy thì lấy quả cầu thủy tinh trong hộp vuông ra và nói: “Khi đi thì bỏ vào đây.”

Tần Tiêu nhìn An Vũ Trạch dùng tay không chạm vào quả cầu, rồi chau mày nói: “Anh muốn làm gì cũng được, tôi mệt rồi.”

“…..” An Vũ Trạch thản nhiên nhìn bộ dạng cá chết của Tần Tiêu, để quả cầu thủy tinh qua một bên, đi đến bể cá, nhìn nhóc ngân ngư thoải mái bơi lội, môi mỏng lặng lẽ kêu tên mới của cá nhỏ: “tiểu Bạch”

Nhóc ngân ngư vung đuôi và nhả ra bong bóng nhỏ đáp lại.

Tần Tiêu nhìn thấy sự tương tác của một người và một cá đầy mặt tuyệt vọng không muốn sống.

Bể cá mới đầy cỏ thủy sinh và đá giả, trông có vẻ khá khí phái rặt một kiểu phong cách An Vũ Trạch.

“Kỳ thi tuyển lính gác mới sắp bắt đầu rồi, năm nay anh vẫn phải đi.”- Tần Tiêu nâng mắt kính nói.

An Vũ Trạch lắc nhẹ nước trong quả cầu, nghiên đầu nói: “Anh vẫn muốn tôi làm giám khảo à? Tôi thật không muôn đi.”

“Năm nay có điểm khác những năm trước, anh dùng thân phận đặc vụ nằm vùng.”- Tần Tiêu đáp lời.

An Vũ Trạch tiếp tục xoay quả cầu trong tay, lúc sau hứng thú hỏi: “Năm nay có cũng có cùng thời gian sao?”

Lính gác có thời gian tuyển chọn được tổ chức Sentinel đưa ra mỗi năm một lần, tập hợp hơn 500 lính gác đã thức tỉnh khắp nơi trên cả nước để chọn lọc, nhằm phân bổ sức mạnh chiến đấu lại một cách đồng đều, thông qua thi đấu để sàng lọc những lính gác có sự nổi trội về cấp bậc ở những phương diện khác nhau.