Chương 1.1

Tại khu VII, Trung tâm thương mại (TTTM) phồn hoa nhất thành phố A từ không trung xuất hiện một lỗ đen thật lớn, gần bằng cả tòa TTTM.

Không gian màu đen ở bên cạnh tòa nhà như ẩn như hiện, giống như hiệu ứng trang trí chuyên môn được đặc biệt treo lên.

Đây là lỗ đen mới xuất hiện, ít nhất là lúc này hôm qua còn chưa có. Đương nhiên, khi nó vừa xuất hiện liền cuốn vào rất nhiều người không liên quan.

Giờ khắc này bên trong tòa nhà TTTM, mọi người ngừng lại mọi hành động, ôm lấy người bên cạnh hay giữ chặc các loại đồ vật giúp mình đứng vững, bởi vì không ai biết lực hút cực lớn phát ra từ lỗ đen khi nào sẽ xuất hiện.

“Táp táp ----”

Một nam nhân mặc đồ tác chiến đặc biệt đi vào bên trong tòa nhà. Anh ta với mái tóc ngắn màu đen tóc xõa tung, đôi đồng tử màu nâu trầm- mang đến cảm giác cách xa người ngàn dặm, người sống chớ quấy rầy- ngũ quan anh tuấn, nhưng làm cho người ta chú ý là tai phải đeo khuyên màu đỏ rực như máu.

An Vũ Trạch ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người bước từng bước tiến về lỗ đen. Ở khoảng cách càng gần phạm vi lỗ đen anh ta lấy ra còng tay, đem tay mình cố định cùng với đồ vật thoạt nhìn tương đối chắc chắn. Tiếp theo sau, anh ta khoanh chân ngồi xếp bằng dưới đất, trong tai nghe phát ra tiếng nhỏ, nâng ngón trỏ điều chỉnh một chút. Bên trong tai nghe vang tiếng mắng người.

“Anh lại phát bệnh cái gì? Anh nhận lệnh từ ai? Tự anh liền đi vào?”

Âm thanh của bác sĩ chủ trị kiêm người phụ trách – Tần Tiêu – vừa không phải lính gác vừa không phải dẫn đường, bác sĩ Tần là một người bình thường.

An Vũ Trạch nhàn nhã trả lời: “Anh không báo lại với tổ chức chẳng phải là được rồi à?”

Bác sĩ Tần: “HA HA! Nếu anh là người đã chết, tổ chức liền trực tiếp cho tôi phủi tay nghỉ ngơi trở về nhà! Cùng anh làm việc chung, thật là bất hạnh tám đời”

Nam nhân ngồi dưới đất nhịp ngón tay, bình tĩnh nói: “Anh hiện tại liên hệ lính gác khác, tôi thấy lỗ đen lần này không đơn giản”

Bên kia điện thoại vang lên tiếng thở dài của Tân Tiêu , theo sau là âm thanh từ tốn: “Được, đã rõ.”

Thế kỷ 25, các nới trên địa cầu xuất hiện vô số lỗ đen không thể nào hiểu được, ban đầu bán kính lỗ đen chỉ như một chiếc minibus – lỗ đen loại nhỏ. Chúng phân bố trên bờ cát ở Australia, trên hầu hết diện tích sa mạc ở Ai Cập, trên mặt biển Thái Bình Dương….

Vốn dĩ không xuất hiện các khả năng uy hϊếp đến cuộc sống của nhân loại, nhưng rồi có một ngày các lỗ đen xuất hiện từ ở các khu vực TTTM, phố đi bộ đến các nới con người sinh hoạt dày đặc, con người bị hút vào lỗ đen không ai sống sót. Tin tức này làm xã hội bị oanh động, và những lỗ đen này trở thành tồn tại cấm không người nào dám đến gần.

Về sau càng đáng sợ hơn khi có quái vật từ lỗ đen xuất hiện ra tới tàn sát cắn nuốt nhân loại bừa bãi….

Lâu dần, bên trong nhân loại cũng xuất hiện các dị năng giả với các năng lực phi phàm xuất sắc, nhóm người này được gọi là lính gác, họ trở thành bộ phận chủ lực phụ trách xử lý các sự kiện có liên quan đến lỗ đen.

Trước cửa tòa nhà TTTM nhanh chóng bị vô số xe cảnh sát vây quanh, một người mặc chế phục màu đen từ trên xe bước xuống. Người đàn ông vặn cổ, trong phút chốc anh ta biến thành một con sư tử to lớn.

Trong tòa nhà, An Vũ Trạch đong đưa còng tay, đôi mắt không ngừng quan sát tình hình lỗ đen, nghe được âm thanh sư tử gầm từ bên ngoài truyền đến, lỗ tai giật giật. Nói qua tai nghe: “Tần Tiêu! là đứa ngốc lính gác nào vậy? Ở ngoài cửa biến thân, có muốn đi vào bên trong không?”

Tần Tiêu lạnh lùng “A” một tiếng, trầm trầm nói: “Là CA – Mạc Tương Lục – còn có thể là ai chứ?”

An Vũ Trạch cười “ha ha” bèn nói: “Đúng thật, trong CA cũng không có được mấy lính gác tinh thần thể là sư tử.”

“Ầm.”

Tiếng vang thật lớn truyền đến từ vách tường, lính gác ngốc kia lấy thân sư tử va chạm vào tòa nhà. Tần Tiêu da đầu tê dại, nhanh chóng chạy đến rống lớn: “Đồ ngu?! Ngươi có biết bên trong còn có người thường không?!! Sư tử ngốc!!”

Mạc Tương Lục khựng lại, lập tức biến thành hình người, đi đến phía trước vài bước, gãi gãi đầu nói: “Ngại quá, thói quen ở nhà một mình”.

Tần Tiêu đi qua, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh một cái lên lưng Mạc Tương Lục, cả giận nói: “Anh Vũ Trạch của cậu còn ở bên trong.”

Mạc Tương Lục cả kinh ,trừng mắt nói: “Đáng chết?! Sao không nói sớm?!”

Tiếng thét tận mây xanh vang lên cùng âm thanh gầm rú thật lớn của lỗ đen “ONG ONG”, trên kệ để hàng phần lớn đồ vật bị cuốn vào lỗ đen chỉ giây lát.

Một người phụ nữ xanh mặt trán đổ mồ hôi, khẩn trương tay rung lên buông lỏng sức lực, liền mắt thấy sắp bị hút vào lỗ đen, An Vũ Trạch đúng lúc này đột nhiên quét chân một cái, lợi dụng năng lực bản thân tạo ra một phong nhận, điều đáng mừng chính lúc này người phụ nữ giữ được chân hắn sau khi phong nhận* (lưỡi dao gió) hết lực.

An Vũ Trạch cả người dung sức hướng phía trên kéo người phụ nữ rời xa lỗ đen một ít. “Giữ cho chặt!” An Vũ Trạch nhàn nhạt nói.

Cô gái gắt gao ôm lấy chân An Vũ Trạch, nhưng thân cô gái vẫn quá hư nhược, lực ở cánh tay yếu, sắp không giữ được rồi!

“AAAA…..” cô gái hét lên dùng hết sức lực mà bắt lấy. Theo chính mình cảm giác, An Vũ Trạch khẳng định cẳng chân bị lưu lại vài đạo vết máu. Dầu vậy, hắn cũng dùng sức giẫm hướng lên trên, tạo thêm phong nhận theo từng động tác chân, trong hỗn loạn, cô gái bị quăng ra phía ngoài, hắn lớn tiếng gào: “Bắt lấy lan can! Mau!!”

Cô gái bắt được lan can kệ hàng trước mặt, nhưng không chờ cô thở ra một hơi, chân kệ hàng chợt lỏng, cô và kệ hàng cùng bị hút vào lỗ đen.