Cả cơ thể của Huyết Hồ Điệp được phủ một luồng sáng từ ánh trăng, bây giờ trông Hồ Điệp như một nàng tiên bướm vậy. Sự kết hợp giữa tiên bướm và ánh trăng, nó thật tuyệt đẹp và ma mị làm sao.
------
Sáng hôm sau, những tia nắng ấm soi vào căn phòng để đánh thức Huyết Hồ Điệp.
Hôm nay là ngày cuối cùng Hồ Điệp có thể ở bên cạnh gia đình, vì thế cô sẽ tận hưởng từng giây phút này.
Huyết Hồ Điệp ngồi dậy, vươn vai một cái rồi lê từng bước chân đến phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Rửa mặt xong, Huyết Hồ Điệp mặc trên mình một chiếc váy xếp ly màu xám, cùng với chiếc áo tay phồng màu trắng, trên áo được trang trí thêm một vài nốt nhạc bên ngực trái. Hồ Điệp mang thêm một đôi vớ đen cao trên đầu gối, chân cô xỏ đôi giày búp bê màu trắng.
Nhìn Huyết Hồ Điệp bây giờ chẳng khác gì một con búp bê sứ có sự sống vậy. Cô vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, vẻ ngoài của cô thật khiến cho người khác có cảm giác muốn bảo vệ, che chở. Nhìn Hồ Điệp mỏng manh đến nổi tưởng chừng như chỉ cần một lực tác động nhẹ thôi, cũng sẽ khiến cho con búp bê sứ đó vỡ vụn ra.
Thay đồ xong, Huyết Hồ Điệp đứng trước gương, xoay một vòng rồi tấm tắc tự khen ngợi mình.
" Trời ơi, mình xinh quá. "
Huyết Hồ Điệp chạy xuống phòng khách thì thấy Huyết Sở Tiêu, Hạ Á Hiên và Huyết Cẩn Y đã ngồi chờ trên ghế sofa.
Thấy Cẩn Y có thể tự dậy sớm hơn thường ngày, Hồ Điệp bất ngờ hỏi:
" Sao hôm nay em dậy sớm vậy? "
Huyết Cẩn Y cười tít mắt nói:
" Đi chơi với gia đình mà, phải dậy sớm chứ. "
" Được rồi, mau ra xe thôi, hôm nay gia đình ta sẽ đi dã ngoại. Mẹ đã làm sẵn đồ ăn rồi. "
Cả gia đình nhà họ Huyết cùng nhau lái xe đến vùng ngoại ô.
[. . .]
Đến nơi, Huyết Hồ Điệp ngất ngây trước vẻ đẹp thiên nhiên của vùng ngoại ô này.
Thảm cỏ xanh mươn mướt đang lắc lư theo những cơn gió mát như những đợt sóng biển. Những tia nắng ấm đang len lỏi vào trong từng kẽ lá, bầu trời thì trong xanh, không một chút gợn mây đen nào.
Hạ Á Hiên trải thảm ra, còn Huyết Sở Tiêu thì bày đồ ăn ra. Huyết Hồ Điệp và Huyết Cẩn Y cũng muốn giúp nhưng ba mẹ không cho. Huyết Hồ Điệp ngồi cùng gia đình dưới bóng cây mát mẻ.
Hạ Á Hiên nhìn gia đình mình một lượt nói:
" Nào, chúng ta mau ăn thôi. "
Họ ăn cùng nhau, hát cùng nhau, chơi đùa cùng nhau. Mãi đến tám giờ tối, gia đình nhà họ Huyết mới về đến nhà.
Huyết Hồ Điệp lên phòng tắm rửa rồi thay một bộ đồ ngủ thoải mái. Cô nhảy phốc lên chiếc giường êm ái của mình. Vì hôm nay đi chơi từ sáng sớm đến tối mới về, nên bây giờ, cả thân thể của Hồ Điệp mệt mỏi lắm rồi.
Nằm được một lát thì Huyết Hồ Điệp cũng ngủ.
[. . .]
Ngày hôm sau, bầu trời vẫn còn bao phủ trong màn đêm nhưng Huyết Hồ Điệp đã dậy rồi, bây giờ mới chỉ bốn giờ sáng thôi.
Vì có chút hồi hộp trong lòng nên Hồ Điệp đã dậy sớm hơn mọi ngày tận một tiếng. Cô nhanh chân bước xuống giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, sau đó cô ngâm người trong làn nước mát.
Tắm xong, Hồ Điệp lau khô người rồi quấn khăn tắm ra ngoài. Đến tủ quần áo, cô lấy cho mình một chiếc đầm công chúa trễ vai màu đỏ, trên váy được đính hoa nổi, chiếc váy hơi xoè và dài trên đầu gối của cô. Huyết Hồ Điệp mang một đôi giày cao gót màu đỏ, đôi giày được phủ một lớp kim tuyến cũng màu đỏ nốt, phần cổ chân có một sợi dây để cài lại. Bởi kim tuyến nên đôi giày lấp la lấp lánh rất đẹp.
Sau đó Huyết Hồ Điệp đến bàn trang điểm, cô chỉ đánh một lớp son mỏng bên trong và một lớp son dưỡng.
Vì Hồ Điệp đã đẹp sẵn như một nàng tiên bướm rồi, nên cũng chẳng cần đánh cả tấn phấn trên mặt như mấy cô thiên kim tiểu thư kia.
Mái tóc mềm mượt, óng ả được Huyết Hồ Điệp thả dài xuống đến ngang lưng.
Được gả vào một gia đình có tiếng nên Huyết Hồ Điệp cũng chú ý đến cách ăn mặc của mình, cô không muốn họ có ấn tượng xấu về cô. Vì thế Hồ Điệp mặc phong cách đơn giản nhưng không kém phần quý phái, sang trọng.
Ngắm nhìn mình trong gương, hôm nay Hồ Điệp xinh đến nỗi bị bản thân mình trong gương mê hoặc.
Ha ha, buồn cười nhỉ, mình bị chính sắc đẹp của mình làm cho mê hoặc.
Vì không biết khi nào người của nhà họ Bạch đến đón, nên sau khi sửa soạn xong thì Hồ Điệp cũng xách va li mang xuống phòng khách ngồi chờ.
Do bây giờ vẫn còn sớm, mới chỉ năm giờ thôi. Huyết Hồ Điệp ngồi một mình trong phòng khách mà cảm thấy có một chút sợ hãi bởi không gian tĩnh lặng này.
Phòng khách chỉ có ánh đèn mờ mờ ảo ảo phát ra từ chùm đèn pha lê được treo trên trần nhà, cùng với không gian yên tĩnh của căn phòng làm cho khung cảnh thật huyền ảo và ma mị.
Ngồi như vậy đến năm giờ mười lăm thì Hồ Điệp nghe thấy tiếng động từ phía cầu thang.
Huyết Hồ Điệp giật bắn người, lấy hết can đảm quay đầu lại, hét lên:
" Đừng ăn thịt tôi, đừng ăn thịt tôi! Thịt tôi không ngon đâu. Tôi sợ ma lắm! Tôi không có gϊếŧ ai hết, nhưng mà cho tôi xin lỗi!! "
Huyết Hồ Điệp sợ hãi tuôn ra một tràn.
" Cái con ngốc này, là mẹ đây. Con nói lảm nhảm gì thế? "
Hạ Á Hiên cốc nhẹ vào đầu Huyết Hồ Điệp mắng yêu.
Huyết Hồ Điệp thấy mẹ mình thì thở phào nhẹ nhõm. Vậy ra tiếng động khi nãy là của mẹ cô.
Hạ Á Hiên lúc bước xuống cầu thang thì thấy trên ghế sofa có bóng người. Vì tò mò nên bà đến gần kiểm tra xem đó là ai mà lại ngồi thừ lừ như ma ở đó. Bà mới tiến đến vài bước thì Huyết Hồ Điệp quay lại, hét lên làm bà một phen giật mình.
Huyết Hồ Điệp ngượng ngùng nói:
" Xin lỗi mẹ, con tưởng ma nên... "
" Ma cỏ gì ở đây. Mà sao hôm nay con dậy sớm thế? "
" Ba nói hôm nay người nhà họ Bạch đến đón con nhưng không nói họ đến lúc mấy giờ, thế nên con ngồi đây chờ. "
" Khổ thân con gái tôi. Con dậy từ mấy giờ thế? "
Hạ Á Hiên ôm Huyết Hồ Điệp vào lòng rồi vỗ nhẹ đầu.
" Dạ bốn giờ ạ. "
" Bốn giờ!? Dậy sớm thế không biết. Cái ông già này, việc quan trọng như thế mà không nói cho con biết, để con phải ngồi một mình chờ. "
" Không sao đâu mẹ, mẹ đừng trách ba, chắc ba nhất thời quên nói thôi. "
Hai mẹ con luyên thuyên mãi đến năm giờ bốn mươi lăm thì có tiếng gõ cửa. Nghe thấy tiếng gõ, Huyết Hồ Điệp đứng lên mở cửa, cô thấy toàn là những người đàn ông lực lưỡng nhìn như vệ sĩ, họ bước vào.
Chắc hẳn là người của Bạch gia.
Một người trong số đó cất giọng:
" Chúng tôi được Bạch gia phái đến tìm Huyết Hồ Điệp tiểu thư. "
" Là tôi. "
" Vậy xin mời tiểu thư theo chúng tôi. "
Một người nói rồi xách va li của Huyết Hồ Điệp đi ra xe.
Huyết Hồ Điệp quay lại, cúi đầu chào tạm biệt mẹ rồi dịu dàng nói:
" Gửi lời chào tạm biệt ba và Y Y hộ con nhé. "
" Có cần mẹ đánh thức họ dậy để tiễn con đi không? "
" Không cần đâu mẹ, cứ để họ ngủ. Con đi đây. "
Huyết Hồ Điệp nói rồi theo chân đám người đó lên xe tới Bạch gia.
______________________________________________
Mọi người nhớ like và đánh giá 5 sao cho mình nhé. Mình xin cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình.