Tại sao chị lại nghĩ con nhỏ tài xế đó là người biết tiểu Dĩnh ở đâu? Điều gì khiến cho chị chắc chắn đến như vậy?
Cô ta nở nụ cười xảo quyệt, khẽ xoa đầu đứa em họ rồi nhập một ngụm rượu, ánh mắt có hơi hiểm độc.
- trên đời này không có gì là chắc chắn cả. Nhưng cứ thử nghĩ mà xem, khả năng này không phải rất cao hay sao?
- em vẫn không hiểu.
- cô ta không có nơi nào để đi ngoài nhà mình, nhưng cô ta lại không về. Nếu không có người giúp thì cô ta có thể đi đâu được. Nếu muốn biết chính xác thì phải tìm được cô tài xế đó, rồi mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.
Tiểu Yến trầm ngâm suy nghĩ, trong lòng vẫn còn chút khúc mắc nhất thời chưa thể nào giải đáp, cô ta quay qua hỏi Tiểu Mạn.
- cô ta đã bỏ đi rồi chị còn cố gắng tìm để làm gì? Sao chị không để cô ta đi luôn như thế có phải tốt hơn không?
- có chắc là cô ta sẽ không bao giờ quay về.
- chẳng phải cô ta đã bỏ đi rồi hay sao?
- bây giờ phải tính thế nào để diệt trừ hậu họa về sau, để cô ta không có ý định trở về đây nữa.
- nhưng bằng cách nào.
- cứ đợi đi, rồi sẽ có cách thôi.
Lục tiểu Mạn ung dung thưởng thức ly rượu trên tay, đôi mắt hướng ra phía bên ngoài ngắm nhìn những tòa cao ốc.
Thường thì những người như cô ta không bao giờ công nhận thứ mình đang nắm giữ là tốt nhất, luôn muốn nó phải tốt hơn, tốt hơn nữa.
Nhưng đế khi sắp mất đi thì lại vội vàng giữ lấy, giữ bằng mọi cách, đến một chút lương tâm cũng không còn.
Thứ mất đi khác nào một chiếc ly vỡ, càng cố gắn lại thì càng bị tổn thương. Nếu như có gắn lại được thì xung quanh cũng chằng chịt những vết nứt, dù có cố chấp phủ nhận thì nó cũng vẫn là sự thật.
Cô ta bắt đầu nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoai, đợi chờ tin tốt sẽ tới.
Hơn hai tiếng sau thì tên thám tử đó gọi tới.
- thế nào?
- tên Lâm Quế, hiện tại sống ở khu nhà trọ đông bắc. Độc thân, mới về quê vì mẹ bị bệnh nặng.
- có chắc không?
- chắc chắn.
- gửi cho tôi địa chỉ nơi mà bây giờ cô ta đang ở.
- được.
Cô ta tắt điện thoại, nét cười thoáng qua trên khuôn mặt giả tạo ấy, cô ta tiếp tục đưa ánh nhìn về một nơi xa xăm khác.
" trương Tiểu Dĩnh, sắp có trò vui để coi rồi. Nếu không phải là Âu Phàm thì để xem ai là người bao bọc cho cô "
Sáng sớm hôm sau Tiểu Mạn rời khỏi nhà Âu Phàm, đi thẳng về phương bắc, nhằm hướng ngoại thànnh đi thẳng.
Theo như những gì điều tra được thì quê củaLâm Quế cách chỗ làm hơn 200km. Một chặng đường không thoải mái chút nào.
Chị lâm từ bệnh viện trở về để nấu cơm mang lên cho mẹ thì nhìn thấy tiểu Mạn, chị hỏi.
- cô là ai? Tới đây làm gì?
- tôi tên tiểu Mạn, rất vui được biết cô.
Tiểu Mạn nở nụ cười thân thiện, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng ngọt ngào.
- tôi từ thành phố xuống đây.
- cô tìm tôi có chuyện gì?
- chị có biết tiểu Dĩnh không? Tôi là chị gái của con bé.
- tôi không biết.
Chị Lâm vì đã hứa sẽ không nói cho ai biết tung tích của cô nên đã phủ nhận chuyện mình có quen biết với cô. Đang định đi thì thấy lục Tiểu Mạn khóc.
- cô khóc cái gì? Tôi không biết thì bảo không biết thôi.
Tiểu Mạn vẫn không ngừng khóc, chị Lâm đang rất bận không thể cứ đứng nghe cô ta khóc như thế này được nên đành nói.
- cô có chuyện gì thì nói thẳng ra đi, chắc không phải đi mấy trăm cây số xuống đây chỉ để khóc thôi chứ.
Cô ta Lau Nước Mắt, nhìn chị Lâm bằng đôi mắt u sầu buồn khổ.
- Thực ra tôi chính là vợ của người đàn ông đã đi tìm tiểu Dĩnh. Cô ta chính là người đã cướp chồng tôi.
- Cô nói cái gì?
- nói ra có thể cô sẽ không nhưng đó là sự thật. Tôi và Âu Phàm đã yêu nhau suốt mấy năm. Chúng tôi chuẩn bị làm đám cưới thì cô ta xuất hiện và phá vỡ tất cả.
- nhưng bây giờ người ta đã bỏ đi rồi, cô còn cố gắng đi tìm làm gì.
- tôi sợ, sợ một ngày nào đó cô ấy sẽ quay về và cướp mất đi người đàn ông ấy.
Chị Lâm vừa nói vừa quay người bước đi.
- Tôi thực sự không biết cô gái đó đang ở đâu, cô tìm nhầm chỗ rồi.
Chị Lâm định bước vào trong nhà thì nghe tiếng tiểu mạn hét lớn.
- Mẹ Chị đang bị bệnh, nhà chị còn nợ một khoản tiền lớn khi xây nhà đúng không? Anh trai chị đang nợ tiền bọn xã hội đen và sắp đến hạn trả.
Chị Lâm quay người lại, nhìn lục tiểu mạn bằng ánh mắt sắc lạnh.
- cô theo dõi tôi?.
- chuyện đó không còn quan trọng, Nếu như chị đồng ý giúp tôi đưa Tiểu Dĩnh đi đến một nơi nào đó thật xa khỏi nơi này. Tôi sẽ lo tiền chữa bệnh cho mẹ chị đồng thời trả tất cả các khoản nợ của gia đình chị. Tôi còn có thể cho chị một số vốn làm ăn nữa Để chị khỏi phải làm cái nghề lái taxi vất vả.
- xin lỗi, tôi không giúp được cô đâu.
- rồi chị sẽ phải hối hận, tính mạng của anh trai chị tôi tuyệt đối không đảm bảo.
- Cô đúng là con đàn bà Xảo Quyệt, lại đi dùng những cách hèn hạ như thế này để giữ chân người đàn ông của người khác.
Đàn ông của người khác? Câu nói này thực sự quá chua chát đối với Lục Tiểu mạn. Anh vốn dĩ là của cô mà, cô đã cùng anh trải qua bao nhiêu năm tháng thanh xuân của mình. Cũng chỉ tại cô có một chút ích kỷ, chỉ duy nhất điều đó thôi mà tại sao bây giờ anh trở thành người đàn ông của người ta rồi.
Cô ta cười, rồi lại khóc. Nhìn cô ta lúc này thực sự rất điên loạn, Điên Loạn đến mức la hét ở nhà chị Lâm.
- Nếu cô không đồng ý giúp tôi, thì ngay ngày mai anh trai cô sẽ phải trả toàn bộ số tiền đã vay bọn xã hội đen đó.
- Cô đúng là đồ bỉ ổi.
- tôi không bắt chị làm hại cô ta, Tôi chỉ muốn chị nói với cô ta rời khỏi đây thôi. Còn mọi thứ tôi sẽ thu xếp. Tôi sẽ không làm gì cô ta cả, chị có hiểu ý tôi nói không?
Thấy chị Lâm có chút lưỡng lự, cô ta lại tiếp tục nói:
- chị thử nghĩ đi, cô ta dù sao cũng không muốn trở về nơi đó nữa. Vậy thì tôi giúp cô ta đi nơi khác có cuộc sống tốt hơn có gì là sai trái. Còn nữa, Nếu như chị đồng ý giúp tôi Chuyện này thì gia đình chị sẽ trả hết nợ nần, mẹ chị sẽ có tiền chữa bệnh, và chị sẽ có tiền để làm ăn lo cho cuộc sống sau này. Tất cả chúng ta không ai phải chịu thiệt thòi cả.
- Cô không cần nói thì tôi cũng sẽ đưa Tiểu Dĩnh đi thôi, Thật tội nghiệp cho con bé vì đã gặp phải các người.
Chị Lâm một mực bỏ đi, thực sự những điều mà lục tiểu Mạn vừa nói khiến cho chị cảm thấy trái với lương tâm của một con người. Tiểu Dĩnh luôn coi chị là người tốt, chị không thể nào vì những đồng tiền đó mà bán đứng người ta được.
Nhưng mà cô ta nói cũng không sai, chắc chắn tiểu Dĩnh phải đi khỏi nơi này thì mới mong có cuộc sống bình yên. Nhưng phải đi đâu bây giờ, đến bản thân chị còn không thể lo được làm sao lo cho tiểu Dĩnh.
Khi chị Lâm đi ra ngoài thì vẫn thấy Lục Tiểu Mạn đang đứng đó, chị đành nói với cô ta.
- Cô đừng cố chấp, chuyện này tôi không có cách nào giúp cô được đâu.
- Vậy thì chị chuẩn bị tiền để ngày mai trả nợ cho bọn xã hội đen đi.
Tiểu Mạn quay lưng bước ra khỏi nhà của chị Lâm, Cô ta không cần quá quan trọng vấn đề này bởi vì cô ta biết trước sau gì chị Lâm cũng phải nhận lời mà thôi. Nhà chị Lâm nghèo, mẹ lại đang bị bệnh. Anh trai thì bài bạc đến mức nợ một số tiền rất lớn.
Chị Lâm chắc chắn sẽ lựa chọn người nhà chứ không phải là tiểu Dĩnh, Bây giờ chị ta vẫn còn chút nghĩa khí nên không đồng ý, nhưng qua ngày hôm nay thì chắc chắn sẽ phải tìm gặp cô để nói chuyện.
Đối với những người có nhiều tiền như tiểu Mạn thì làm chuyện gì không được. Thực ra sống trên đời này làm người tốt cũng rất khó, nhất là khi những kẻ có tiền, có quyền lực không muốn cho chúng ta làm việc tốt.
Cô ta cũng không phải muốn hại tiểu Dĩnh, chỉ là đề phòng Sau này cô quay lại tìm Âu Phàm. Nếu như gây được một sự hiểu lầm nào đó giữa hai người, thì chắc chắn tiểu Dĩnh sẽ không còn ý định quay về nữa.
Chị Lâm mệt mỏi đi vào bệnh viện, chị thực sự không muốn bán đứng tiểu Dĩnh. Nhưng lời mà tiểu Mạn nói khiến cho chị phải lo lắng cho tính mạng của anh trai mình. Chị liền lấy điện thoại gọi cho anh trai.
Qua mấy cuộc vẫn không thấy anh ta nghe máy, chị bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cố gắng kiên nhẫn gọi cả nửa tiếng đồng hồ mới nghe được giọng của anh ta.
- có chuyện gì?
- anh đã tìm cách trả được số tiền cho bọn xã hội đen chưa?
- mày biết thừa rồi còn hỏi, Bây giờ tao đâu phải lo trốn bọn nó đây.
- Nếu Như không trả được, bọn chúng có làm gì anh không?
- Nếu không trả được thì bọn chúng sẽ siết nhà, tao và mẹ sẽ phải ra đường ở. Nếu chưa đủ thì chúng có thể chặt tay, chặt chân, có khi còn lấy cả mạng tao nữa đấy.
Nghe anh trai nói một cách bình thản như vậy thì chị Lâm Cảm thấy tức giận lắm. Tất Cả mọi chuyện này đều là do anh gây ra, Tại sao lại có thể lôi cả mẹ vào..
- Tại sao anh có thể nói ra những điều vô trách nhiệm như thế? Nếu như người ta lấy nhà thì mẹ biết ở đâu, mẹ còn đang bệnh nữa.
- tao không biết, Cùng lắm tao chết chứ có gì đâu. Mày cũng đâu có Quan tâm gì đến tao.
Chị Lâm mệt mỏi tắt điện thoại, Càng lúc mọi thứ càng trở nên Rắc Rối. Chị có nên đồng ý với Tiểu mạn hay không? Chỉ là đưa Tiểu Dĩnh đi nơi khác thôi mà.
Chị còn đang suy nghĩ thì bác sĩ Gọi chị vào để nói chuyện. Ông bác sĩ trầm ngâm một lát rồi nói với chị Lâm.
- gia đình cô có điều kiện hay không?
- Bác sĩ hỏi như thế là có ý gì ạ?
- bệnh tình của mẹ cô không phải là không có cách điều trị, nhưng phải dùng đến một số tiền rất lớn. Nếu như không có tiền thì tôi nghĩ gia đình nên đưa bác về nhà.
Chị lúc nghe bác sĩ nói vậy thì vô cùng hoảng hốt, chị Nắm chặt lấy tay bác sĩ năn nỉ.
"- xin bác sĩ hãy giúp đỡ mẹ tôi, mẹ tôi không thể chết được.
- như tôi đã nói ngay từ đầu, bệnh này của mẹ cô có thể dùng gan của người thân để cấy ghép. Những chi phí lên tới cả tỷ đồng. Nếu như gia đình không có điều kiện thì thực sự chúng tôi không dám nhận.
Cả tỷ? Số tiền lớn lao này làm cả đời có khi cũng không thể nào tích cóp được, biết lấy đâu đâu ra số tiền lớn như thế này?
Rồi chị nghĩ tới tiểu Mạn, nếu như có số tiền mà cô ta đưa thì cả mẹ cả anh trai chị sẽ không phải chết.
" tiểu Dĩnh, Dù sao cũng chính em muốn đi khỏi nơi này. Vậy nếu như cô ta giúp đỡ một tay thì cũng không phải là chuyện gì quá đáng đúng không? Chị xin lỗi"
chị Lâm quay trở về nhà, khi chị đi thì tiểu Mạn đã rời khỏi. Nhưng giờ cô ta lại ung dung ngồi ở nhà chị, vừa nhìn thấy chị Lâm Cô ta đã nở nụ cười vui vẻ.
- chị đồng ý giúp tôi rồi đúng không?
- Tôi cần một số tiền rất lớn, nhưng cũng không thể vì nó mà bán đi lương tâm của mình. Cô có chắc là sẽ không làm hại con bé không?
- Tôi không bao giờ nói sai lời? Nên chị không cần lo. Chị cứ nói với cô ta là chị đã gặp Âu Phàm và anh ấy nói với chị là chúng tôi chuẩn bị kết hôn. Anh ấy muốn cô ta tới dự, hãy nói với cô ta là tôi đã có thai rồi khuyên Cô ta rời đi là được. Còn đi tới đâu thì tôi sẽ sắp xếp.
- được....