Chương 53: Đi Thôi, Rời Đi Thôi

Lúc Hàn Minh Tuấn quay trở lại nhà họ Bạch, tìm mãi cũng không thấy bong dáng của Bạch Tử Cúc, lập tức lái xe như bay về nhà của bọn họ, nhưng vẫn không thấy cô đâu cả.

Anh không khỏi có chút lo lắng, phái người ra đi tìm, dù vậy tìm cả ngày trời cũng không có kết quả.

Cũng không biết, lúc này Bạch Tử Cúc đang ở “ Nguyệt Hồ Sơn Trang”, tính mạng như chỉ mành treo chuông.

Đã liên tục hai ngày, cô không ăn không uống, cũng không chịu nghỉ ngơi, yên tĩnh ngồi ờ trên giường, ngẩn người ngơ ngác chẳng khác gì tượng gỗ.

Bạch Duệ Thần thấy thế cực kỳ đau lòng, không biết làm sao cho phải, cũng đã khuyên cô mấy lần nhưng đều không có hiệu quả.

Cho đến khi Tử Cúc ngã ra hôn mê bất tỉnh, anh mới gấp gấp đưa cô đến bệnh viện thành phố.

Bác sĩ sau khi làm mọi xét nghiệm kiểm tra, liền lắc đầu thở dài nói:” Ý thức của bệnh nhân muốn chết quá mạnh mẽ. chúng tôi cũng chỉ cố gắng hết sức có thể.”

Nghe người kia nói như thế, Bạch Duệ Thần liền nóng nảy, túm cổ áo bác sĩ, gay gắt hỏi: “Anh có ý gì? Muốn nói em ấy không cứu được nữa sao?”

Bác sĩ liên tiếp gật đầu đáp: “ Bất luận cho cô ấy uống cái gì, cô ấy cũng không tiếp nhận, tryền đạm cho cô ấy cũng chỉ có thể duy trì được trong một thời gian ngắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể không được mấy ngày đâu.”

Có thể không đến mấy ngày sao?

Bạch Tử Cúc không thể sống quá mấy ngày?

Một người đang sống sờ sờ như thế, sao đột nhiên lại bị bệnh nghiêm trọng đến vậy?

Bạch Duệ Thần kích động chạy tới bên giường bệnh, nắm lấy tay của cô, đau lòng rơi nước mắt.



“Tiểu Cúc, Tiểu Cúc, con bé ngu ngốc này, anh hai đang gọi em đấy, hãy tỉnh lại đi có được hay không? Tiểu Cúc…”

“Thật xin lỗi, anh không nên nói cho em biết sự thật này, thực sự không nên nói, anh sai rồi, em tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi có được hay không?”

“ Bạch Tử Cúc…”

Anh gục đầu vào trước ngực cô, tê tâm liệt phế khẩn cầu, thê thái gọi tên cô gái nhỏ bé.

Nhưng cho dù anh có gọi thế nao, thì cô vẫn không muốn mở mắt, toàn thân bất động.

Ở trong thế giới của cô hiện giờ quả thật không ai có thể chạm đến, hết thảy đều là tuyệt vọng.

Hôn nhân, gia đình, tình thân, tất cả đều kết thúc, đều bị phá hủy, vỡ tan tành, như vậy sống tiếp còn có ý gì?

Thay vì thế để cho cô trơ mắt nhìn thấy nhà họ Bạch thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan, thì không bằng rời đi trước bọn họ một bước.

Đúng vậy, cô phải rời đi trước, rời khỏi thế giới lòng người hiểm ác này, rời khỏi tên đàn ông dối trá ác độc đó.

Nếu như còn có kiếp sau thì cô tình nguyện không siêu sinh, không đầu thai, trở thành lệ quỷ, đời đời kiếp kiếp quấn lấy Hàn Minh Tuấn, để cho cả đời này của anh ta không sống được yên ổn.

Đi thôi, rời đi thôi.

Cha, mẹ, anh cả, anh hai, anh ba…

Còn có cả Trác Quân.

Tôi đi đây, mọi người phải bảo trọng, phải bảo trọng, bảo trọng…



“Bạch Tử Cúc”

Vậy mà, trong lúc Tử Cúc chuẩn bị chìm vào trong màn đen tăm tối hắc ám, vẫy tay chào từ biệt người nhà dưới ánh mặt trời bất chợt lại nghe thấy một tiếng quát chói tai.

Đó chính là giọng của Hàn Minh Tuấn.

Cô kiền dừng bước, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy cái người lạnh lùng vô tình kia.

Anh ở nhân gian, cô ở âm tào, tiếng anh gọi cô sao lại trầm thống réo rắt thảm thiết như vậy.

Thấy cô không nhúc nhích, anh liền giận dữ, hung hăng lay người cô gọi: “ Bạch Tử Cúc, em tỉnh lại đi, mau tỉnh lại có được hay không? Anh là Minh Tuấn đây, không phải em muốn ly hôn với anh sao?Anh đồng ý với em chỉ cần em tỉnh lại, anh lập tức sẽ ly hôn.”

Nhìn người con gái trên giường đang có dấu hiệu mất dần sự sống, tim Hàn Minh Tuấn như đông cứng lại, lại như bị một vũ khí sắc bén sượt qua, tư vị đó khiến cho anh thật khó chịu.

Vừa nhận được điện thoại thông báo cô đang nằm trong bệnh viện, anh vô cùng lo lắng chạy tới, thật không ngờ lại thấy được cảnh tượng này.

Không, cô không thể chết dễ dàng như vậy được.

Không có sự cho phép của anh thì cô không thể chết được.

Hàn Minh Tuấn ôm Bạch Tử Cúc gọi mấy tiếng, nhưng chút dấu hiệu sinh mạng cũng không có, liền lảo đảo từng bước, ngã ngồi xuống ghế.

Anh thật không ngờ, cô lại nghĩ quẩn như vậy, chẳng lẽ cô cứ im hơi lặng tiếng rời bỏ anh đi như thế sao?

Không!