""Tử Cúc."
Bạch Chấn Đại đi tới, thần sắc nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào con gái mình gay gắt chỉ trích: "Mày còn có mặt mũi trở lại đây sao, có biết mày đã khiến cho cả nhà họ Bạch này thành cái dạng gì rồi không? Chính mày đọc thử những thứ này tờ báo đi, xem bọn họ đã viết những gì."
Bạch Chấn Đại nói xong, liền ném ngay mấy tờ báo lên mặt cô. Tử Cúc nghiêng mặt, tập báo dày đập vào gò má rồi lả tả rơi xuống. Có chút rát... Nhưng không đau bằng trái tim.
Bạch Chấn Đại ngồi xuống trên ghế sofa, giận đến dựng râu trợn mắt.
Bạch Tử Cúc không có tâm tư đi xem những tờ báo kia viết cái gì, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào cha mẹ mình giãi bày: "Con nói đều là thật, mọi người phải tin con chứ."
"Thật, vậy chứng cớ đâu? Con lấy chứng cứ ra đây đi, mọi người sẽ tin tưởng ngay thôi. Con có biết Vương Gia Nhĩ đang có thai hay không, sao có thể bị chì chiết thóa mạ như thế. Tiểu Cúc à, con thật muốn tức chết cha mẹ mới cam tâm sao?". Triệu Thục Hoa nói xong, hai mắt cũng đỏ lên, nước mắt không ngừng được rớt xuống: "Con mau đi đi, từ nay về sau, coi như tôi không có đứa con gái nào như vậy."
Bạch Tử Cúc lắc đầu lui về phía sau, vô cùng tuyệt vọng.
Một lát sau, cô lại quay sang nhìn Gia Nhĩ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức đi đến kéo tay cô ta nói: "Đi, đi với tôi đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN, đứa bé này, khẳng định không phải là của anh trai tôi ."
Cô thô lỗ lôi Vương Gia Nhĩ đi ra ngoài, nhưng không lường trước được, đúng lúc này Bạch Chấn Hưng lại bước vào, nhìn thấy cảnh này, anh liền sải bước đi tới, giằng tay của Bạch Tử Cúc ra, rồi ôm Vương Gia Nhĩ vào trong lòng.
"Bạch Tử Cúc, em thử động đến Gia Nhĩ lần nữa xem?"
Bạch Chấn Hưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tử Cúc, ánh mắt sắc lạnh phảng phất như muốn băm cô ra thành trăm mảnh vậy.
Người em gái này, anh thật sự hận đến tận xương tủy.
Lại còn nghi ngờ có phải là con của anh hay không, chính anh không rõ sao mà còn cần đến cô điều tra suy xét? Đã thế còn kéo cả Hàn Minh Tuấn vào trong chuyện này nữa!
Mà cái tên Hàn Minh Tuấn đó, không phải ban đầu cô luôn nói không thể gả cho ai ngoài cậu ta sao, thế nào mà hiện tại lại chạy tới nơi này hồ ngôn loạn ngữ.
Nhìn anh cả của mình che chở cho Vương Gia Nhĩ như thế, Tử Cúc vừa rối vừa gấp đến phát khóc: "Anh à, em chỉ sợ đó không phải là con của anh, mà là của Hàn Minh Tuấn. Bởi vì cô ta chính là người của anh ta, tại sao lại không tin em, tại sao chứ?"
"Đủ rồi Lục Duẫn Nặc."
Bạch Chấn Hưng tức giận liền lên tiếng gọi người giúp việc ở cách đó không xa: "Thím Trương, đuổi nó ra ngoài cho tôi, đừng cho nó bước vào cửa nhà họ Bạch nửa bước, Bạch Chấn Hưng tôi, không có em gái như vậy."
Dì giúp việc liền chạy nhanh tới kéo Tử Cúc gọi: "Tiểu thư..."
Thân hình của cô chợt lảo đảo, cả người vô lực thiếu chút nữa ngã nhào.
Bạch Tu Văn theo bản năng liền ôm lấy cô, rồi quay về phía Bạch Chấn Hưng nói: "Anh cả, chúng ta dù muốn hay không cũng nên điều tra lại chuyện này, em tin Tiểu Cúc sẽ không tự dưng mà nói ra những lời bịa đặt như thế."
"Cậu cũng muốn cút ra ngoài giống con bé có phải không?" Bạch Chấn Hưng lại quát lên: "Thím Trương, đuổi cô ta ra ngoài."
Thím Trương còn chưa kịp hành động, thì Vương Gia Nhĩ đang nằm trong ngực của Bạch Chấn Hưng đột nhiên lại mở miệng: "Anh Hưng ơi, có phải Tiểu Cúc bị bệnh tâm thần hay không , chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra trước đã?"
Vừa nghe xong lời này, Bạch Chấn Đại cùng với Triệu Thục Hoa liếc mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy gần đây quả thật Tử Cúc quá mức dị thường rồi.
Bọn họ đang chuẩn bị đồng ý đưa cô đến bệnh viện tâm thần, còn chưa kịp mở miệng, thì Bạch Tử Cúc đã giận dữ gào lên với Vương Gia Nhĩ: "Cô mới có bệnh tâm thần, Vương Gia Nhĩ, cái thứ tiện nhân lòng dạ rắn rết, tôi sẽ không để cho cô thực hiện được âm mưu đâu, tôi. . ."
Lời còn chưa nói hết, trước mắt chợt tối sầm, cả người lại không có tí sức lực nào ngã xuống.
Bạch Tử Cúc ngất đi, người ôm lấy cô không phải là Hàn Minh Tuấn như thường, mà lại là anh hai Bạch Duệ Thần.
Nhìn vào gương mặt sưng đỏ của cô, tim anh như cứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cha mẹ mình nói gay gắt: "Mẹ, tại sao lại đánh em ấy? Không nhìn thấy cổ của em ấy đang bị thương sao?"
Triệu Thục Hoa lạnh lùng liếc nhìn sang, sau đó vẫn ngồi yên ở trên ghế không lên tiếng.
Mọi người thấy Tử Cúc ngất đi, ai cũng đều không nói thêm cái gì nữa.
Bạch Duệ Thần ôm lấy cô, ngực đau đớn khó chịu.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bạch Chấn Hưng nói: "Anh vì một người phụ nữ, mà hận không thể gϊếŧ chết Tiểu Cúc, em gái của anh đúng không? Bạch Chấn Hưng, anh đã bị tình yêu làm đầu óc u mê rồi? Con bé là em gái anh, sống cùng với anh hai mươi năm, vậy mà anh lại tình nguyện tin tưởng lời của người ngoài, cũng không thèm suy xét đến lời của Tiểu Cúc có là sự thật hay không?"
Rồi anh lại quay sang nhìn hai ông bà :"Còn có cha mẹ nữa, hai người có nghĩ tới tại sao em ấy lại muốn làm như vậy hay không? Sao em ấy tự dưng lại muốn gây chuyện vô cớ? Hay là thật sự đã yêu anh trai mình sao chứ? Ý nghĩ của cha mẹ thật sự quá hoang đường rồi."
"Con thấy, người có vấn đề ở đây chính là Vương Gia Nhĩ thì đúng hơn, nếu một người phụ nữ trong hôn lễ của mình bị vũ nhục như vậy mà còn mặt dày mày dạn chạy tới quấn lấy nhà họ Bạch chúng ta, thì thiết nghĩ cô ta mới chính là người bụng dạ khó lường."
"Bạch Duệ Thần, cậu . . . . ." Vương Gia Nhĩ khó chịu nhìn chằm chằm Duệ Thần, giận dữ muốn nói lại thôi.
Cô ta nghĩ ra điều gì đó, gương mặt nhăn nhó lại, vuốt ve cái bụng của mình, rồi đột nhiên kêu lên: "A.. ."
Bạch Chấn Hưng thấy vậy, liền vội vàng hỏi : "Gia Nhĩ, sao thế?"
Triệu Thục Hoa cũng chạy tới đỡ lấy cô ta, ân cần hỏi: "Gia Nhĩ, thế nào rồi? Có phải động thai hay không ?"
Vương Gia Nhĩ tựa vào trong ngực "chồng", sắc mặt tái nhợt, vô lực mà suy yếu.
Bạch Chấn Đại ở bên cạnh còn chưa phân tích rõ ngọn ngành lời của con trai mình, đã giận dữ rống lên: "Mau đưa con bé đi đi, tôi không có đứa con gái như thế, bảo với nó cả đời này cũng đừng bước vào cửa nhà họ Bạch nữa."
Bạch Duệ Thần bế Tử Cúc lên, vừa nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người, quả quyết nói: "Được, mọi người ai cũng đều cam tâm tình nguyện tin tưởng một người ngoài, mà đuổi con gái của mình ra khỏi nhà, con sẽ mang con bé đi, yên tâm, con vĩnh viễn cũng sẽ không để cho con bé trở lại cái nhà này, từ bây giờ, cứ xem như không có con gái, cũng chưa từng có cô em gái này."
Bạch Duệ Thần nói xong liền bế Tử Cúc vẫn còn đang hôn mê xoay người rời đi.
Chấn Hưng tuy còn có một tia do dự, muốn gọi Bạch Duệ Thần lại, dù sao đó cũng là đứa em gái mà anh hết mực yêu thương cưng chiều. Nhưng lại nghe Vương Gia Nhĩ kêu đau túm chặt lấy người anh, cho nên liền đảo mắt đem mọi suy nghĩ đặt lên trên người của cô vợ mới.
Bạch Tu Văn cũng không muốn để ý đám người u mê trong nhà nữa, liền xoay người theo anh hai rời đi.
Cùng lúc đó
Ở chỗ cũ trong quán Bar, Hàn Minh Tuấn đến để gặp Thẩm diễm.
Thẩm Diễm vừa nhìn thấy anh, liền cười đưa một xấp báo đến: "Đọc thử một chút, xem xem vợ của cậu bị giới truyền thông viết thành cái gì, bọn họ nói cô ấy làm trái với luân lý đạo đức, lại đi yêu anh trai của mình."
Thẩm Diễm vỗ vỗ vào vai Hàn Minh Tuấn, cười hỏi: "Này, có thật thế không, cô ấy yêu Bạch Chấn Hưng thật sao?"
Sắc mặt Hàn Minh Tuấn cực kỳ khó coi, hàn khí bức người: "Ra tay chưa?"
Nếu nói đến mấy từ này, Thẩm Diễm tự nhiên liền hiểu, cười : "Tôi đã làm việc, cậu còn lo lắng sao? Vốn lúc mới bắt đầu còn rất khó giải quyết, nhưng hôn lễ của Bạch Chấn Hưng lại bị Bạch Tử Cúc làm một trận rối ren như vậy thì… ha ha, cổ phiếu của Bạch thị lập tức bị tụt thảm hại, bây giờ đoạt lấy Bạch thị, chỉ đơn giản như trở bàn tay mà thôi."
"Sáng sớm ngày mai, Bạch Chấn Đại cũng sẽ bị bức từ chức, chưa tới một tuần nữa, Bạch Chấn Hưng sẽ phải tuyên bố phá sản thôi. Kaine, một chiêu này, chúng ta chơi thật ngoan độc đấy chứ."