Chương 4: Bị Mang Đi

""Tôi cho cô hai lựa chọn, tôi đi vào tìm cô hoặc cô ra ngoài gặp tôi ""

Vì không muốn ảnh hưởng đến Trác Quân, Tử Cúc liền ra ngoài gặp Hàn Minh Tuấn. Anh vừa nhìn thấy cô, cả gương mặt lạnh hẳn đi, tiến đến túm lấy tay cô kéo đi.

Bạch Tử Cúc sao có thể thuận theo, cô hất tay anh ra ""Tên điên, anh muốn làm gì ? ""

Hàn Minh Tuấn nhìn chằm chằm vào cô, hai mắt sắc bén "" Làm gì sao ? Tử Cúc đừng quên cô là ai ? ""

Bạch Tử Cúc vén lên nụ cười khinh miệt "" Tôi là ai ? Là vợ của Minh Tuấn sao ? Nhưng tôi là đại tiểu thư Bạch Gia "" Cô làm sao có thể quên được, anh đã chiếm Bạch Gia đi thế nào !!

Hàn Minh Tuấn thật sự không hiểu được, tại sao cô lại cứ như vậy ?Có phải là cô muốn lấy anh chỉ vì thích khiêu chiến ? Anh không tiếp nhận nổi !!

"" Đi theo tôi "" Lại một lần nữa, cổ tay cô lại bị nắm lấy

Bạch Tử Cúc giằng tay ra, cô từng bước lùi về sau, nhìn anh nói "" Minh Tuấn, anh cút đi, tôi không quản anh, anh cũng đừng quản tôi. Chúng ta sẽ gặp lại sau nửa tháng ""

Cô nói xong quay người muốn đi vào nhà. Anh chợt tiến lên, túm chặt cổ tay cô khiến cô đau nhói, nhưng anh vẫn mặc kệ mà kéo cô đi, rồi trực tiếp ném cô vào trong xe taxi

"" Này ! "" Cô muốn xuống xe nhưng lại không kịp nữa

Hàn Minh Tuấn kêu tài xế lái xe đến khách sạn khi nãy anh ở, sau khi lấy hành lý ngay lập tức đến sân bay.

Bạch Tử Cúc cô thế nào cũng không nghĩ đến, cuối cùng vẫn bị bắt lên máy bay, bay đến Hàn Quốc, trạm đỗ đầu tiên trong cuộc hành trình của họ

Trong suốt thời gian trên máy bay, cô vừa mệt vừa đói, liền ngủ gục. Khi máy bay chuẩn bị hạ cánh, bên tai mới truyền đến giọng nói quen thuộc ""Muốn ngủ bao lâu nữa ? Đến nơi rồi !""



Ra khỏi sân bay, hai người đến thẳng khách sạn đã đặt trước đó. Vừa đến cửa phòng, điện thoại trong túi Minh Tuấn bỗng dưng vang lên. Anh lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, thần sắc đột nhiên tối tăm.

Cúp điện thoại. Anh cầm hành lý, điện thoại di động lại reo lên lần nữa. Anh định tắt, lại thấy Bạch Tử Cúc lạnh lùng cười lên một tiếng, đoạt lấy vali trên tay anh

"" Mau nghe đi "" Đúng như kiếp trước, cô thừa biết là ai gọi nên vừa nói xong, không thèm quan tâm một chút nào mà đi luôn vào phòng

Hàn Minh Tuấn ngập ngừng chốc lát, cuối cùng vẫn xoay người nhận điện thoại "" Chuyện gì ?""

""Tuấn, anh đến rồi chứ? Bây giờ em đang ở phòng bên cạnh, phòng 202. Anh sắp xếp cho cô ta xong thì đến đây có được không ?"" Là giọng nói của Vương Gia Nhĩ

Phòng của anh và Bạch Tử Cúc là 201 nên cô ta đã đặt phòng 202

Ánh mắt Hàn Minh Tuấn tối lại "" Sao em lại ở chỗ này ?""

"" Ơ kìa, chẳng phải là em muốn nhanh chóng gặp được anh sao ? Nếu anh không hài lòng thì em đi luôn đây !"" Cô ta nũng nịu

""Được rồi, chờ anh xíu "" Cúp điện thoại, anh sải bước vào phòng

Thấy Tử Cúc nằm dài trên ghế sofa, anh đi tới "" Có muốn ăn gì không ?""

Cô không thèm trả lời, dẫu sao có ăn hay không thì lát nữa cô cũng bị bỏ lại một mình. Thấy cô đứng dậy rời đi, Minh Tuấn tiến lên ngăn lại "" Cô đi đâu vậy ?""

"" Đi ra ngoài ăn, bộ muốn đi cùng sao ?""

Anh do dự hai giây ,sau đó liền từ chối. Cô lạnh lùng vén môi khinh bỉ, đưa lưng về phía anh rồi rời đi. Cô mà đi lúc này, không phải rất hợp ý anh ta sao ? Còn giả bộ nói lời khách sáo, đúng là dối trá



Nhìn Bạch Tử Cúc rời đi, Hàn Minh Tuấn ở trong phòng không bao lâu, liền đi đến phòng bên cạnh gõ cửa. Chốc lát sau, cửa liền được mở ra, xuất hiện trước mắt anh là một cô gái, da trắng, đôi mi thanh tú, vừa nhìn liền ngỡ như tiên hạ phàm, càng nhìn càng làm cho người ta cảm thấy ngây ngất đắm chìm

Hàn Minh Tuấn bước vào, cô gái kia liền nhào tới nhón chân lên hôn anh, nhưng lại bị anh lạnh lùng, trực tiếp đẩy ra

"" Trước đây anh đã nói với em thế nào, mà cứ để ngoài tai như vậy ?""

Cô gái cúi đầu, kéo cánh tay của anh làm nũng nói "" Xin lỗi anh, lần sau em sẽ không thế nữa ""

Hàn Minh Tuấn bỏ tay của cô ra, đi thẳng tới ghế sofa ngồi xuống. Cô gái rót một chén nước đưa cho anh, nhìn mặt anh vẫn lạnh như cũ, cái miệng khẽ chu lên hỏi ""Anh sao vậy? Hình như không vui vẻ cho lắm, vẫn giận em sao ?""

Anh lắc đầu ""Gia Nhĩ, sau này đừng như vậy nữa. Dù anh và cô ta đã kết hôn, nhưng chuyện công ty, hầu hết quyền lực vẫn nằm trong tay Bạch Chấn Hưng, chúng ta không thể chủ quan ""

Vương Gia Nhĩ gật gật đầu, ngồi ở cạnh anh cam kết ""Được, sau này, em sẽ tận lực khống chế bản thân, không tùy tiện đến gặp anh nữa, nếu anh nhớ em thì cứ gọi điện thoại cho em là được ""

""Ừ"" Anh đưa tay lên vuốt trán của cô nói ""Phụ nữ biết nghe lời vẫn là tốt nhất ""

Cô ta cười cười, rúc vào trong ngực của anh.

""Tuấn, đêm tân hôn đó, anh để cô ta ở một mình nên cô ta tìm anh gây phiền toái sao?""

Nghĩ đến phản ứng kì quái của Bạch Tử Cúc, Hàn Minh Tuấn lại không khỏi tức giận bừng bừng, không kìm chế được

""Không có ""

""Không có thật sao?"" Vương Gia Nhĩ tò mò hỏi ""Chẳng lẽ cô ta không hỏi gì cả ?""