Chương 1: Cuộc Hôn Nhân Hữu Danh Vô Thực

" Tích tắc ! Tích tắc ! Tích tắc.... ! ""

Bạch Tử Cúc ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, lúc này đã là ba giờ sáng .Lầu dưới truyền đến tiếng mở cửa.

Cô không một chút hoang mang đứng dậy, xỏ dép đi ra khỏi phòng.

Đứng ở chân cầu thang, liền nhìn thấy người kia đi vào phòng khách, tây trang cà vạt tiện tay vứt ra ném lên sofa.

Ngay sau đó, cả người cũng đầy vẻ mệt mỏi nằm dài lên ghế, cũng chẳng có ý định muốn lên lầu.

Bạch Tử Cúc rũ mắt, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh anh, nhặt quần áo vứt tứ tung kia lên

"" Muộn như thế sao còn chưa ngủ ? "" Người đàn ông cất tiếng

Tử Cúc dừng lại động tác, ngẩng đầu lên nhìn anh nói "" Chờ anh ""

Người đàn ông mở mắt, tùy ý liếc cô một cái, môi mỏng khẽ mở, sự khinh miệt dâng đầy nơi đáy mắt.

Anh một câu không nói, liền đứng dậy lướt qua cô đi lên lầu. Bạch Tử Cúc nhìn theo bóng lưng kia trong lòng ngũ vị tạp trần

Kết hôn đã ba năm, trừ một tháng trước đây có một lần sảy ra quan hệ ngoài ý muốn, anh chưa bao giờ thực hiện nghĩa vụ của một người chồng đúng mực

Mà cô, lại tựa như một con chó, một món đồ chơi bị trói buộc, tùy thời tùy chỗ, chờ anh sai sử.

Bạch Tử Cúc cúi đầu, ánh mắt rơi vào bộ quần áo trên cánh tay của mình, trên cổ áo trắng muốt đắt giá là một dấu son môi đỏ chót lồ lộ.

Tim cô chợt co lại, đau đến nhíu mi. Mặc dù đã sớm biết anh có tình nhân ở bên ngoài, nhưng giờ khắc này đây, cô vẫn cảm thấy chua xót, đau khổ, cứ như anh đem cả trăm mũi tên bắn vào ngực cô.

Hàn Minh Tuấn , thật đúng là bất kể là em có làm cái gì, cho dù tốt đến bao nhiêu chăng nữa thì anh vẫn sẽ thủy chung không nhìn em lấy một cái ư ??

Cũng chỉ là một ánh mắt mà thôi, nhưng đối với anh mà nói, thực sự không thể bố thí cho em sao ??

Không ngờ, Bạch Tử Cúc cô bây giờ lại sống hèn mọn như vậy.

Còn đâu bóng dáng kiêu căng ương ngạnh, không ai bì nổi của đại tiểu thư Bạch Gia ba năm trước đây, ai ngờ sẽ tới bước đường ngày hôm nay

Trên lầu, đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh lùng như băng tuyết "" Cô còn ngây ngốc ở đấy làm gì ?""



Tử Cúc lập tức hồi hồn, vội vàng đi lên. Rất nhanh đã chuẩn bị xong nước tắm, cô trở lại bên cạnh anh, một mực cung kính "" Đã xong rồi ""

Người đàn ông trực tiếp đi vào phòng tắm. Chốc lát sau liền có tiếng nước chảy.

Bạch Tử Cúc xoay người định rời đi thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên. Cô dừng bước chân, ánh mắt tò mò nhìn tới.

Hai chữ "" Gia Nhĩ "" lóe sáng trên màn hình đập vào mắt cô.

Gia Nhĩ ,Vương Gia Nhĩ .....

Những chữ này, giống như một loại bùa chú, gắt gao quấn quanh đầu óc cô. Cuối cùng, cô cầm lấy điện thoại, nhấm phím nghe

"" Tuấn, anh về đến đâu rồi hả ?? Huhu.... quay lại được không, cục cưng nó đá em đau quá ""

Tay cô run rẩy, điện thoại liền rơi xuống đất. Bước chân cô lảo đảo, như sắp sửa ngã xuống

Gia Nhĩ , cô ta mang thai sao ??

Cô ta mang thai con của Hàn Minh Tuấn ??

Tại sao ?? Cô hoàn toàn không nghĩ tới...

Có lẽ, chỉ mình cô là nghĩ đơn giản. Người anh yêu là Vương Gia Nhĩ , từ đầu đến cuối hoàn toàn là Vương Gia Nhĩ

Gia Nhĩ mang thai rồi. Vậy thì... con của cô thì sao ??

Cửa phòng tắm mở ra, Hàn Minh Tuấn thấy điện thoại rơi trên mặt đất, sắc mặt bao phủ hàn băng .Anh sải bước đi tới, nhặt chiếc điện thoại lên, ánh mắt gϊếŧ người chằm chằm nhìn cô

"" Ai phép cô đυ.ng vào đồ của tôi ? Bạch Tử Cúc, cô muốn chết rồi sao ?? ""

Cô rụt rè trước mặt anh "" Tuấn, em... chỉ là... em.. ""

"" CÚT "" Cô còn chưa nói xong, anh đã trực tiếp quát lên

Bạch Tử Cúc cứng ngắc không dám nhúc nhích. Anh hết bình tĩnh, dùng sức lôi cánh tay của cô đẩy ra khỏi cửa.

Căn phòng đối diện cầu thang, sàn nhà còn có chút trơn, cô không phòng bị cả người trực tiếp lăn xuống cầu thang

Cô nằm im trên sàn, giữa hai chân chảy ra dòng máu tươi, vô cùng dọa người .Bụng càng thêm đau, cả thân thể như vỡ nát. Cô đau đớn ôm chặt lấy tấm bụng phẳng



Đau... Đau quá !!! Con... Con của cô đi rồi !!!

Cô nằm dưới bậc thang, ánh mắt oán hận ngước lên nhìn anh. Vào thời khắc tuyệt vọng nhắm mắt lại và thật hi vọng, nếu có kiếp sau, đừng để cho cô gặp lại người đàn ông tên Hàn Minh Tuấn này nữa. Trước khi ánh mắt hoàn toàn cụp xuống, cô dùng hết sức còn lại nói lên một câu

"" Hàn.... Minh Tuấn, Anh đáng chết !! Tôi hận... Anh !!

...****************...

Trong căn phòng, bố cục cực kì rực rỡ, trên cánh cửa dán chữ " hỷ ", trên tường treo một bức ảnh cưới thật lớn.

Đó là một bực ảnh thật đẹp.

Người đàn ông rất tuấn tú, ngũ quan thâm thúy. Cô gái bên cạnh cũng rất đẹp

Bạch Tử Cúc thấy cảnh tượng này, cô ngây ngốc nhìn xung quanh, cô kinh ngạc không kịp phản ứng.

Đây chẳng phải là phòng cưới của cô và Hàn Minh Tuấn sao ??? Có chuyện gì vậy ??? Cô vớ lấy chiếc điện thoại, ngây người nhìn điện thoại.

Ngày 15 tháng 2 năm XXXX

Cô không tin nổi mình đã sống lại, liền tát mạnh vào mặt mình một cái

Mẹ nó, Đau quá đi !!!

Đây không phải là mơ, Bạch Tử Cúc thật sự sống lại rồi. Cô đã quay trở về ba năm trước

Cửa phòng đột ngột mở ra, liền thấy Hàn Minh Tuấn sải bước đi tới. Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng rồi nói "" Thay quần áo, đến giờ gặp ba mẹ rồi ""

Nói là nói nhưng chẳng khác nào đang ra lệnh cả.

"" Tôi đang nói chuyện với cô đấy "" Thấy cô cứ ngẩn người, Hàn Minh Tuấn có chút không vui

Cô phản ứng lại, gật gật đầu rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm. Tốn đến mười mấy phút, Bạch Tử Cúc mới tiếp nhận được chuyện này.

Mặc dù không thể tin nổi nhưng cô vẫn vui vẻ đón nhận.

Khoan đã, đón nhận ?? ....