Khoảng 15 phút sau, nghe thấy sau lưng có tiếng người ngã xuống đất, lại có người kêu lên: "Ôi, cô gái này ngất xỉu rồi!"
Nguyễn Băng không còn ý thức đang nằm dưới mặt đất lạnh như băng, cả cơ thể tội nghiệp cuộn tròn lại, hơi thở yếu ớt.
Chung quanh đã có một đám người vây xem, chỉ trỏ về phía cô ấy.
Đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Mặc thoáng qua một tia
bối rối, người phụ nữ này không phải giả bộ ư?
Ánh mắt anh ta run lên, tiện tay cởi âu phục ra, để lộ ra áo sơ mi trắng, sải bươc đi tới tách đám người kia ra, rồi khom người bế Nguyễn Băng lên.
Phía sau là ánh mắt dữ dằn tàn nhẫn pha chút phiền muộn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Băng, người phụ nữ này, một chút tự giác của bà thím lớn tuổi cũng không có, làm hư chuyện tốt của cô ta!
"Thẩm tổng, vậy dây chuyền này?" Người phụ nữ kia không cam lòng đuổi theo nói.
Thẩm Mặc quét ánh mắt châm chọc về phía cô ta nói: "Cút!"
Người phụ nữ tức giận đến mức sắc mặt lạnh run, nhưng nhìn đến ánh mắt u ám của Thẩm Mặc, cô ta lại cảm thấy sợ hãi, không tự chủ được mà nhường đường.
Thẩm Mặc ôm Nguyễn Băng sải bước ra khỏi trung tâm thương mại, phía sau, cách đó không xa, Phụ tá Lâm chạy tới: "Thẩm tổng."
"Mở chiếc Land Rover." Thẩm Mặc ra lệnh, rồi chiếc Land Rover phóng nhanh đi một cách vững vàng. Hạ thân Nguyễn Băng, máu đã nhuộn đỏ chiếc sơ mi của Thẩm Mặc, nhìn chói mắt đến kinh người, ánh mắt của anh ta trước giờ vẫn luôn lãnh đạm cũng không khỏi thoáng qua một tia khϊếp sợ.
Đến bệnh viện, cô được mang trực tiếp vào phòng bệnh đặc biệt, Thẩm Mặc nói một yêu cầu cho bác sĩ: "Đừng bảo là tôi đưa tới, nói là phụ tá Lâm đưa cô ta tới."
Phụ tá đứng bên cạnh một thân đầy mồ hôi lạnh, như vậy cũng có thể ư.
...
Nguyễn Băng cảm thấy mình liên tục gặp ác mộng, giật mình mở mắt ra, thiếu chút nữa cô cho rằng mình đang rơi vào một cơn ác mộng khác, hết thảy mọi thứ đều thuần một màu trắng, là bệnh viện, đó là cơn ác mộng mỗi ba tháng một lần của cô.
Qua một lúc lâu, cảm giác bụng không đau, hơn nữa trên người cũng khoan khoái không ít, không giống cảm giác nặng nề, toàn thân đổ mồ hôi lạnh trước đó.
Nguyễn Băng từ từ bình tĩnh lại, đây là phòng bệnh đặc biệt, chi phí rất cao.
Tại sao cô lại ở đây? Nguyễn Băng cố gắng nhớ lại, đúng rồi, Thẩm Mặc, cô muốn tìm Thẩm Mặc để ly dị.
Nhưng Thẩm Mặc đâu?
Cảm giác thất vọng đến cùng cực, anh ta lại không có ở đây. Cô mất mát nhắm chặt mắt lại, mơ mơ màng màng buồn ngủ. Cho đến khi cửa két một tiếng, lại mở ra một lần nữa, chẳng lẽ là anh ta? Nguyễn Băng đột nhiên mở hai mắt ra, thấy người phụ nữ trung niên mặc sườn xám đi tới, đây là người mà giờ phút này cô không muốn gặp nhất.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây." Nguyễn Băng miễn cưỡng chống người dậy.
Người đến là Tô Cầm, mẹ của Thẩm Mặc, là một người phụ nữ rất truyền thống đến mức cố chấp, bà luôn cho rằng, đàn bà không sinh được con trai thì không bằng gà mái.
Mặt Tô Cầm sầm xuống, chầm chậm ngồi xuống trước giường của Nguyễn Băng: "Khá hơn chút nào không? Phòng bệnh chỗ này rất đắt, sao cô không biết ở phòng rẻ một chút thế? Thật là, không biết mẹ cô nuôi dạy cô thế nào. Không sinh được con trai, đã vậy còn không biết xấu hổ mà ở phòng bệnh đắt như vậy?"
"Mẹ con không dạy con như thế, con ngất xỉu, không biết là ai đã đưa con tới đây. Mẹ, thân thể mẹ không khỏe, mẹ cứ về trước ạ, một lát chút nữa con sẽ xuất viện luôn." Nguyễn Băng có chút buồn phiền, trước khi giải quyết được việc ly hôn, cô không muốn nói chuyện này với bất kì ai.
"Thái độ này của cô là sao? Tôi nói cô như vậy chẳng lẽ có gì sai ư? Thân già này đi từ xa đến thăm cô, tới một ly trà nóng cũng không có, mà cô lại còn cho tôi xem sắc mặt cô nữa hả? Ôi chao, tôi đã tạo nghiệt gì, mà cưới vào cửa một cô con dâu như vậy!" Tô Cầm nghe cô nói thì giận dữ, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm Nguyễn Băng.
Nguyễn Băng tức giận bốc tới đỉnh đầu, đầu tiên là mắng mẹ cô, sau đó lại muốn một bệnh nhân như cô đi pha trà mời bà ấy, bà ấy vốn không phải đi thăm bệnh, mà là đến để làm khổ người khác thì có.