Giọng Nguyễn Băng lạnh như băng: "Không muốn làm có thể nói để chúng tôi mời người khác, hai nhà quan hệ tốt như vậy, lại đánh người lớn tuổi bên nhà tôi, cái này mà gọi là không làm tổn thương đến tình cảm? Đã đánh người còn đi cáo trạng trước, cái này là không tổn thương đến tình cảm, dì Lý à, bà thật sự là bạn tốt của mẹ tôi? Làm bạn, thật sự có người như bà vậy sao?"
Nguyễn Băng cảm thấy cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Tô Cầm bịt loa lại, bên kia hingf như đang nói gì.
Tô Cầm bỗng nhiên cười lạnh, sau đó nói: "Gửi video tới đây."
Nguyễn Băng bỗng thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này bà ấy đứng về phía cô.
Lúc cô gửi video, vẫn không khống chế được mà ưu phiền, tay run dữ dội, chắc ta cô y tá quèn kia không xác định được Nguyễn Băng có quay được hay không, nên nhà cô ta mới có thể phô trương thanh thế, đến Thẩm gia hỏi tội, nếu quả thực có ghi lại, khẳng định sẽ có thủ đoạn khác để đối phó, thật sự không biết sau khi họ thấy đoạn video, có xấu hổ đến không có đất mà chui xuống không, chắc không thể nào! Có lúc lòng người thật đáng sợ.
Sau khi gửi đi xong, Nguyễn Băng tắt điện thoại, cảm thấu người trên thế giới này sao lại như thế, cô cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng, từ đó cũng quyết tâm phải ra ngoài làm việc.
Cô phải bảo vệ bà nôi, bảo vệ chính mình.
Lúc này, cửa kêu két một tiếng, cả người Thẩm Mặc vẫn còn ướt nước, đi ra từ phòng tắm, trên người chỉ quây một chiếc khăn tắm lộ ra cơ thể với những bắp thịt rắn chắc, hai chân thon dài, đường nhân ngư gợi cảm chạy xuống dưới khăn tắm như ẩn như hiện, Nguyễn Băng theo bản năng nuốt nước miếng một cái, cảm giác không khí trong phòng có chút oi bức. Cô đứng lên, xoay người đi ra ngoài: "Tôi nhớ mình còn chưa rửa bát."
THẩm Mặc ngồi xuống lau tóc, giọt nước rơi từ mái tóc đen ngắn xuống da thịt trơn bóng của anh, dọc theo cơ thể hấp dẫn, chảy xuống dưới khăn tắm thần bí.
Tròng mắt đen của anh quét qua bóng lưng hoảng hốt chạy trốn của Nguyễn Băng, khóe miệng lạnh lùng hơi nhếch lên một chút.
Sau khi rửa bát xong trở về, Nguyễn Băng thấy Thẩm Mặc đã ngủ rồi, thân hình cao 1m85, tay dài, chân dài, chiếm lấy cái giường đáng thương của cô, đáng chết nhất là anh quẳng đi cái ga giường đơn giản và một cái gối ở mép giường và trên đất, ý kia đã quá rõ ràng, là để cô ngủ trên đất. Trong nhất thời, Nguyễn Băng cảm thấy ngay cả con chó mà Thẩm Dich nuôi cũng được đối xử tốt hơn cả cô.
Mặc dù là đầu hè, nhưng nhà bà nội gần núi, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, không có chăn nhất định sẽ rất lạnh.
Nguyễn Băng cắn môi, bất mãn trợn mắt nhìn Thẩm Mặc, nhưng Thẩm Mặc nằm không nhúc nhích, giống như thực sự đã ngủ, Nguyễn Băng thấy lông mi của anh thật dài, rất đen.
Lúc anh không mở mắt trừng người khác, thật sự rất đẹp.
Nhưng đây không phải là điểm chính, ánh mắt run lẩy bẩy của cô lướt qua thân thể hấp dẫn của Thẩm Mặc, người này sao lại như vậy? Anh đắp một cái chăn, còn một cái bị anh nằm đè lên, rõ ràng có thể để một cái chăn cho cô đắp.
Cô đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại không mặc đồ, cô làm sao có thể hạ thủ được?
Quần áo ngủ bị ném qua loa ở chân giường, đại khái Thẩm Mặc chê quần áo để lâu, có mùi băng phiến.
Nguyễn Băng đứng ở trước giường một lcus lâu, sau đó thở dài, cam chịu số phận, lấy từ ghế salon hai cái đệm lưng, cô nằm trên đất, trải đệm lưng xuống dưới. Rồi đem quần áo ngủ khoác bên ngoài.
Đầu giường bật đèn ngủ, ánh đèn nhu hòa chiếu lên cảnh vật chung quanh, vừa thân thuộc, vừa xa lạ.
Nguyễn Băng nằm suy nghĩ bậy bà, không ngờ
mình lần thứ hai cùng người đàn ông này ngủ trong cùng một căn phòng, cùng tình cảnh như vậy, anh từng xấu xa với cô, nhưng cũng đã từng cứu mạng bà nội, còn giúp cô nhiều lần bề bộn công việc, giờ phút này, tâm tình cô rất phức tạp.
Vừa có chút buồn ngủ, chân dài của thẩm mặc từ trên giường trượt xuống, rơi xuống bụng Nguyễn Băng.
Nguyễn Băng bị sợ đến cả người đầy mồ hôi lạnh, bụng là nơi mềm yếu nhất, bỗng nhiên bị một vật chọc trúng, cô nhanh chóng đẩy chân anh ra, ngồi dậy.
Ngược lại, Thẩm Mặc không có cử động gì thêm, nhưng cơn buồn ngủ của cô cũng bị dọa bay biến.
Vốn muốn ngủ để quên đi cái lạnh, bây giờ cô càng tỉnh táo, từ từ cảm thấy cả người ngày càng lạng, cô thở dài, lật qua lật lại.
Cô giận dữ, bất bình, mình không làm sai chuyện gì, hơn nữa, cô cũng là người bị hại, dựa vào cái gì mà phải nhún nhường Thẩm Mặc, im hơi lặng tiếng.
Lật qua lật lại mấy lần, cô không nhịn được nữa, đứng lên, bước đến bên giường, liều mạng đẩy anh vào bên trong: "Lúc ngủ, tôi muốn đắp chăn."
Thẩm Mặc lật người qua, nằm vào phía bên trong, Nguyễn Băng mắt sáng lên, cái chăn phía dưới giờ chỉ còn bị đè dưới mông anh.