Tác giả: La Khả Khả
Chuyển ngữ: Ngongngonghinh
Triệu Cẩn Niên, anh phiền não lật mấy trang, đều là vẽ Nguyễn Băng, cả quyển này đều là vẽ Nguyễn Băng, các thời điểm, các tư thế, trong mỗi bức vẽ, Nguyễn băng đều đang cười, nhìn vô cùng trẻ trung, không hề mặt mày ủ ê như hôm nay.
"À, gả cho tôi là cô đang uất ức sao?" Thẩm Mặc cười lạnh một tiếng, vốn chuẩn bị đem những bức vẽ này ném vào lò lửa.
Nhưng anh lại dừng tay, tính toán, Triệu Cẩn Niên cùng với anh thì có quan hệ gì đâu.
Anh chuẩn bị tùy tiện ném những bức vẽ trên bàn, nhưng ngẩn đầu lại thấy Nguyễn Băng không biết đã vào từ lúc nào, đang tức tức giận nên trợn mắt nhìn cô.
"Cô..." Thẩm Mặc còn chưa kịp nổi dóa, Nguyễn Băng đã hét lên một tiếng, bỗng nhiên đυ.ng đầu vào ngực anh.
Thẩm Mặc không kịp đề phòng, bị đυ.ng thì lùi lại mấy bước, tựa vào vách tường, rồi lại cảm thấy đau đau trên mặt.
Anh ôm mặt, một dòng máu chảy ra từ kẽ tay: "người phụ nữ đáng chết."
Nguyễn Băng ngây ra, cô không nghĩ Thẩm Mặc sẽ bị cái đinh trên vách tường làm bị thương, nhưng cô cũng không quên đến những bức vẽ đoạt lại, trân trọng ôm vào ngực.
Thẩm Mặc tối mắt lại nhìn Nguyễn Băng: "Làm sao? Trước mặt tôi diễn kịch ư? Cho là cô biểu hiện yêu bạn trai cũ sâu đậm, tôi sẽ vì thấy không có được mới là thứ tốt nhất, cho nên bắt đầu thích cô?"
Nguyễn Băng châm chọn nhìn anh một cái: "Thẩm tổng, bình thường anh tiếp xúc với đàn bà thế nào vậy?"
Vốn là áy náy đều bị anh làm cho tiêu tan hết, người này sao lại có thể nghĩ như thế.
"Nguyễn Băng, Nguyễn Băng, cháu làm cái gì thế?" Bà nội trong phòng gọi cô, hiển nhiên là động tĩnh lớn như vậy, bà nội đã nghe được, Nguyễn Băng hoảng hốt thìn Thẩm Mặc một cái, rồi xoay người vào phòng ngủ của bà nội.
Bên trong tuyền tới tiếng bà nội trách mắng Nguyễn Băng, cùng với tiếng xin lỗi của cô.
Nói xin lỗi? Cho là nói xin lỗi là được? Thật nực cười.
Thẩm Mặc cau mày, cầm chìa khóa mà Nguyễn Băng để trên bàn, tức giận tràn ra, mình nhất định là khùng mới có thể muốn chiếu cố người phụ nữ này.
Anh đi ra sân, chui vào xe, đập một cái vào cửa chiếc BMW. Thuận tay cầm chai oxi già, khử trùng vết thương cho mình, kéo dương xuống, nhìn qua vết thương kia, Thẩm Mặc lại thực sự muốn lột sống Nguyễn Băng kia.
Anh giân dữ khởi động xe, ánh mắt lạnh như băng, đạp chân ga, chiếc xe lao đi, nhưng đúng lúc này, có một bóng trắng bống nhiên từ vọt ra, Thẩm Mặc sợ hết hồn đạp thắng xe, nóng nảy đi ra ngoài, anh thật muốn xem kẻ nào liều mạng như vậy!
Nguyễn Băng thân thể suy nhược, liền mạng chặn đường của Thẩm Mặc: "Bà nội bảo tôi xin lỗi anh, nếu không bà sẽ không tha thứ cho tôi."
Thẩm Mặc cười lạnh nói: "Thì ra cô chỉ vì bà nội mới xin lỗi tôi! Cô xem tôi là cái gì?"
Nguyễn Băng cắn môi: "Nếu như anh không xem trộm đồ của tôi, còn có ý đốt nó! Sao tôi lại làm vậy với anh!"
Thẩm Mặc càng không chịu được: "mắt cô không tốt à? Tôi chỉ thuận tay để xuống bên cạnh.."
Sau đó anh thấy, Nguyễn Băng dùng ánh mắt không tìn tưởng nhìn anh, Thẩm mặc lần đầu tiên cảm thấy bị người ta nghi oan.
Anh trầm giọng nói: "Tôi thề."
Nguyễn Băng nghe vậy cười châm chọc: "Tôi cùng từng thề với anh, anh tin tôi sao?"
Thẩm Mặc nghe vậy thì trầm trầm, nhìn chằm chằm Nguyễn Băng, chẳng lẽ đó thực sự là hiểu lầm?
"A, cô ngược lại lại chất vấn tôi." Thẩm Mặc lạnh lùng nói, nói xong thì mặc Nguyễn Băng đứng ngây ở đó, anh xoay người đi vào tiểu viện.
Nguyễn Băng sửng sốt một lúc, lẩm bẩm nói: "Sao anh còn không đi, hẳn là đi mới đúng chứ!"
Cô không phải cố ý tìm Thẩm Mặc về, chỉ muốn cho bà nội một câu trả lời thỏa đáng thôi, Thẩm Mặc nhất định là đã nhìn ra, cho nên cố ý lưu lại để chọc tức cô, Nguyễn Băng khổ não.
Thẩm Mặc trở về, cho nguyên liệu nấu cháo thịt nạc, sau đó mặt mày xám xịt, múc một tô lớn.
Nguyễn Băng múc cho bà nội một bát trước: "Bà nội, bà ăn trước đi."
Bà nội cười nói: "Ngoan, bà nội tự mình ăn, on cũng múc cho Thẩm Mặc đi,"
Nguyễn Băng ngàn lần không muốn, nhưng sợ bà nội tức giận, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nhẫn nhịn.
Đem bát cháo đặt trước mặt Thẩm Mặc: "Anh cũng đói bụng phải không, hôm nay cực khổ cho anh, mời anh."
Thẩm Mặc lạnh lùng nhìn cô một cái, quay mặt nhìn sang chỗ khác, anh quay mặt một cái, miệng vết thương lại càng rõ ràng, hồng hồng, cũng không biết có phải mặt mày hốc hác hay không, bà nội nói: "Nguyễn Băng, con cho Thẩm Mặc ăn cơm đi."
"Anh, anh ăn đi, sao lại không ăn?" Nguyễn Băng cứng ngắc nhắc nhở.
"Thẩm Mặc không ăn thì con đút cho nó, người đang yên lành, lại bị con làm bị thương, là chồng con, con như vậy là không biết quan tâm chăm sóc đấy." Bà nội đối với Nguyễn Băng rất nghiêm khắc. Bà chịu đựng ý tá kia, chỉ biết là Nguyễn Băng cũng không được tốt, không muốn chuyện của mình làm cô phiền lòng. Một khi chuyện kia bộc phát, cũng là Thẩm gia đuối lý, sẽ càng đối xử tử tế với Nguyễn Băng, bà nội nghĩ vậy, trong lòng lại ảm đạm.
Thẩm Mặc châm chọc nhìn Nguyễn Băng, ánh mắt lạnh như băng, một lúc sau thì bị một cái muỗng cháo chặn trước miệng, anh dở khóc dở cười.
"Tôi đút cho anh, anh ăn đi," Nguyễn Băng cảm thấy mặt mình cũng nóng lên.
Thẩm Mặc nhìn thẳng vào Nguyễn Băng, cho đến khi cô cảm thấy mình như hóa đá, anh mới nuốt miếng cháo.
Sau đó dùng ánh mắt nhắc nhở, anh muốn ăn cháo với dưa muối và đậu hũ.
Nguyễn Băng hết ý kiến, cái này còn phải đút?!
Đang muốn nói gì đó thì bà nội ho khan một tiếng, Nguyễn Băng tay run lên, ngoan ngoãn đút cơm cho Thẩm Mặc, đút cũng được nhưng anh còn thỉnh thoảng dùng ánh mắt nhắc nhở cô, anh muốn ăn chút thức ăn khác.
Đút cho Thẩm Mặc một chén cháo, Nguyễn Băng mệt mỏi, cả người đầy mồ hôi.
Rốt cuộc thì ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Mặc dường như cũng tan đi một ít, Nguyễn Băng thở phào nhẹ nhõm, lại nghe bà nội nói: "Trời không còn sớm, lại ở ngoại ô, buổi tối không an toàn, Thẩm Mặc, cháu với Nguyễn Băng ở lại đây một đêm, phòng Nguyễn Băng mỗi ngày đều quét dọn, rất sạch sẽ."
Thẩm mặc cau mày lại, muốn cự tuyệt, Nguyễn Băng thấy ánh mắt mong đợi của bà nội, quỷ thần xui khiến thế nào lại kéo tay áo Thẩm Mặc: "Cho anh năm chục ngàn, ở lại một đêm."