Thẩm Mặc lạnh nhạt nhìn Âu Dương Huệ nói: "Đi ra!"
Âu Dương Huệ cứng người, cắn môi, đứng dậy khỏi người Thẩm Mặc, đàng hoàng đứng trước mặt anh nói: "Thẩm, Thẩm tổng."
"Người đánh cô là mẹ tôi, đúng không?" Thẩm Mặc cười lạnh lùng.
Âu Dương Huệ không ngờ mình sẽ bị lộ tẩy, người hơn run lên: "Thẩm tổng, em..."
Thẩm Mặc đi tới, nắm mặt cô ta nâng lên: "Bây giờ lập tức rời khỏi thành phố A, vĩnh viễn không được quay lại!"
Âu Dương Huệ khóc: "Thẩm tổng, xin anh đừng như vậy, dù thế nào chúng ta cũng từng có một khoảng thời gian..."
"Một khoảng thời gian gì?" Thẩm Mặc lạnh lùng châm chọc nhìn cô ta, cầm áo đi ra ngoài.
Âu Dương Huệ tức giận đến vặn vẹo khuôn mặt, hung hăng cắn môi, cuối cùng tức giận đạp cái túi channel xuống ghế, khuôn mặt xinh đẹp càng khó coi.
Điện thoại trong túi xách không ngừng vang lên, Âu Dương Huệ giống như phát điên, hoàn toàn không để ý tới.
Vì ngày hôm nay, cô ta đã cố gắng bao lâu, hy sinh rất nhiều!
Cô ta không muốn cứ thế này mà rời đi, bắt đầu lại từ đầu.
"Chị, thế nào rồi? Ai đánh chị?" Âu Dương Tú vẫn không gọi được điện thoại, lúc này mới tìm đến, thấy chị mình chật vật ngã trên đất như vậy, cô ta rất tức giận, tới đỡ chị dậy. Bên ngoài, nhân viên phục vụ ngó vào, Âu Dương Tú cau mày, đi tới đóng cửa lại.
"Chị! Ai đánh chị, em giúp chị trả thù!" Âu Dương Tú tức giận nói, ánh mắt ngoan độc.
Âu Dương Huệ khóc: "Nguyễn Băng, là Nguyễn Băng đánh chị, còn để Thẩm Mặc đuổi chị đi, cô ta chính là ghen tị Thẩm Mặc thích chị. Tú, chị phải đi, sau này một mình em phải sống cho tốt."
"Cái gì? Nguyễn Băng? Lại là Nguyễn Băng!" Âu Dương Tú cắn răng.
Cô ta ngày đó vu cáo Nguyễn Băng, sau đó bị Nhật Báo Hương Giang sa thải, mấy ngày nay vẫn luôn đi tìm việc, nhưng bởi vì bị sa thải, cho nên các nơi không chỗ nào muốn nhận cô ta.
Trong bụng vốn đã đang giận giữ, không ngời rằng, người đàn bà làm cô ta bị sa thải lại đánh chị cô ta.
Âu Dương Tú bị chọc tức.
Cô ta chống tay đứng lên, tức giận nói:"Chị, đừng khóc nữa, hừ, không phải chỉ là một con đàn bà chưa từng trải sự đời sao? Cho cô ta chút dạy dỗ, để cô ta sau này không dám đối nghịch với chúng ta nữa."
Âu Dương Huệ nghe thấy những gì mình mong muốn, cô ta biết em gái này của cô ta thực ra có chút giao tình với bọn côn đồ, vì vậy ánh mắt sáng lên: "Nhưng Thẩm Mặc rất đáng sợ, chúng ta không thể trêu chọc vào anh ta đâu."
"Yên tâm đi, em cam đoan, người đàn bà kia chịu thua thiệt, căn bản sẽ không dám nói với Thẩm Mặc, thậm chí, cô sợ nhất chính là bị Thẩm Mặc biết." Âu Dương Tú thâm độc nói.
Âu Dương Huệ cười, sờ mái tóc của mình: "Em gái, em nhanh làm đi, chị rất mong được trả thù! Hừ!"
Âu Dương Tú khinh bỉ nhìn chị mình.
"Không gấp, dù sao cũng phải chờ Thẩm Mặc không để ý đến chúng ta nữa mới được, chị, nếu Thẩm Mặc đã bắt chị phải rời khỏi thành phố A, vậy chị mau đi trước, chờ mọi chuyện qua đi lại trở lại, em xong việc sẽ đi tìm chị." Âu Dương Tú nói,
Âu Dương Huệ mặt đầy kích động:" Không được, chị phải ở đây để xem kết cục của cô ta."
Âu Dương Tú lạnh lùng nói: "Nghe em, đừng chậm trễ!"
Âu Dương Huệ thấy em gái nổi giận, lập tức không dám lên tiếng nữa.
Âu Dương Tú cầm điện thoại: "Lão Ngũ, có vụ làm ăn anh có làm không?"
"Ừ, có tiền thì dễ nói chuyện."
"Trước tiên anh theo dõi một người đàn bà, tôi gửi ảnh cho anh, đúng rồi, cẩn thận đừng theo dõi quá gần."
"Nhớ mỗi ngày đều phải chụp hình, đến lúc còn dùng tới."
Âu Dương Huệ bên cạnh nghe vậy mà vui sướиɠ cười lên, giường như đã thấy được Nguyễn Băng tóc tai xốc xếch, dáng vẻ khóc lóc vì bị khi dễ, thấy em gái mình đã an bài đâu vào đấy, cô ta tin chắc, lần này Nguyễn Băng nhất định bị chỉnh cho thê thảm.