Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ông Xã Là Người Thực Vật

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
“chuyện này con cũng ngoài ý muốn biết được, lại không có chứng cứ. Nhưng con có thể đảm bảo, những gì con nói đều là sự thật.” Làm sao không phải là sự thật được? Thời điểm bị đưa vào bệnh viện tầm thần, chính miệng Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Như đã nói cho cô biết.

Khi đó Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình rốt cuộc cũng chịu kéo xuống bộ mặt giả nhân giả nghĩa, làm lộ ra bộ dạng chân thực nguyên thủy đáng sợ. Cũng bắt đầu từ ngày đó, Lâm Du đối với đôi vợ chồng nuôi dưỡng cô hai mươi bốn năm không có nữa điểm tình cảm. Cho dù vợ chồng Lâm Hồng Tín cướp đi cổ phần trong tay cô, Lâm Du cũng không có căm ghét hai người như vậy.

Nếu như không phải bởi vì Lâm Du không phải là con gái Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình, nếu như không phải bởi vì Lâm Nhất Thiến thay thế Lâm Du gả vào Chu gia còn thuận lợi lấy được giấy hôn thú, nếu như không phải bởi vì Lâm gia cho tới bây giờ cũng không gọi điện quan tâm tình trạng của Lâm Du ở Hứa gia…Hứa Chấn Thiên nhất định sẽ hoài nghi Lâm Du là đang lừa gạt ông.

“Hứa gia gia, bây giờ con có thể quay trở về Lâm gia một chuyến được không? Sẽ không lâu, chỉ cần thời gian hai ba tiếng là được. Con muốn trở về lấy một chút đồ dùng.” Thấy Hứa Chấn Thiên không có trả lời, Lâm Du dừng lại một chút, lại tiếp tục nói, “Cha mẹ ruột của con…chắc sẽ để lại một chút di vật. Mặc dù không biết ở chỗ nào, nhưng chắc chắn vẫn tồn tại”.

Nói tới đây, Lâm Du sờ vào lòng bàn tay phải theo bản năng. Nếu như cô đoán không sai, dấu tích hình trăng lưỡi liềm này là từ đồ vật bị rơi ra trong chiếc hộp gỗ nhỏ Lâm Nhất Thiến ngày đó đem đến bệnh viện tâm thần.

“Đi đi! Để tài xế lái xe chở cô đi” Hứa Chấn Thiên không sợ Lâm Du một đi không trở lại. Lâm Nhất Thiến bây giờ là con dâu Hứa gia, Lâm gia đã chặt đứt tất cả đường lui của Lâm Du. Trừ phi ngay cả Bác Dương Lâm Du cũng chẳng thèm ngó ngàng tới, nếu không, Hứa gia không thiếu chính là thủ đoạn.

“Cảm ơn Hứa gia gia.” Lâm Du hướng Hứa Chấn Thiên cảm kích cuối đầu một cái, ngay sau đó xoay người, bước tới trước giường Hứa Mạch, “Tôi sẽ trở lại ngay, buổi tối giúp anh tắm”.

Chính tai nghe Lâm Du không mắc cỡ chiếm tiện nghi hướng Hứa Mạch nói hai chữ “Tắm”, Hứa Chấn Thiên đang đứng tại chỗ một lần nữa mặt biến thành đen. Tức giận trừng mắt Lâm Du một cái, phất tay áo rời đi.

“Đại bá, bá mau nghe! Lần này Lâm Du tuyệt đối là mang ý đồ xấu! Cô ta lại trắng trợn nói…..nói cô sẽ tắm cho anh họ!” Hứa Hoán trợn mắt hô lên.

Đang kì nghĩ hè, Lâm Du không cần đi học, Hứa Hoán cũng không cần. Ngược lại nhàn rỗi không có chuyện gì làm, hắn liền dứt khoát ngồi trong phòng theo dõi nhìn. Dĩ nhiên, mục đích quan trọng của hắn vẫn là truy xét Lâm Du rốt cuộc đang bày âm mưu quỷ kế gì!

“Thật sao?” Hứa Diệp Lỗi xụ mặt trợn mắt nhìn màn hình theo dõi, giọng rất là xem thường, “Này có thể nói rõ cái gì? Chẳng những Lâm Nhất Thiến ái mộ Hứa Mạch, Lâm Du cũng vậy?”

Hứa Hoán mắc nghẹn. Được rồi, coi như Lâm Du len lén ái mộ anh họ hắn, cũng không phải chuyện ghê gớm gì. Toàn bộ thành phố D, có ai mà không thích anh họ hắn? Cũng không phải là bí mật động trời gì.

Cho dù Hứa Hoán suy nghĩ nhiều thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng đoán được, câu nói kia của Lâm Du chẳng qua là thói quen mà thôi, đột nhiên muốn lầm bầm lầu bầu mà thôi.

Ngồi xe Hứa gia đến ngoài cửa lớn Lâm gia, Lâm Du không xuống xe ngay, mà nhắm mắt lại, lưng tựa vào ghế ngồi, giống như đang lâm vào trầm tư. Cô cố ý gọi điện thoại báo cho Tôn Uyển Đình biết là cô sắp trở về, chắc hẳn là Tôn Uyển Đình không để cho cô phải thất vọng.

“Mẹ, người nói gì, Lâm Du muốn trở về? Làm sao có thể? Cô ta đã gả qua Hứa gia rồi, không chăm sóc cái người thực vật Hứa Mạch thật tốt, còn muốn chạy trở về làm cái gì? Chẳng lẽ cô ấy còn muốn đổi người lại? không được, chết con cũng không chịu” Bên trong phòng khách Lâm gia, lòng Lâm Nhất Thiến như lửa đốt, đứng ngồi không yên, nồng động trang điểm cũng không giấu được sự sợ hãi trên mặt.

“Yên tâm, sẽ không” vỗ vỗ tay Lâm Nhất Thiến trấn an, Tôn Uyển Đình lắc đầu một cái, trong mắt lại lóe lên hung tàn âm độc, “Cho dù nó muốn, mẹ cũng không làm cho nó được như ý!”.

“Nhưng mà… Nhưng mà Bác Dương phải làm sao bây giờ? Không phải Ba ba đã nói, Bác Dương đã tràn ngập nguy cơ, sẽ bị Hứa gia thâu tóm?” Vừa nghĩ tới Hứa gia chèn ép, đáy lòng Lâm Nhất Thiến phát rét. Hứa gia quá độc ác! Hứa Mạch đáng chết đáng bị như thế!

Cô ái mộ Hứa Mạch như vậy, yêu đến cả chủ động hiến thân cũng không tiếc. Có thể cho đến bây giờ Hứa Mạch cũng không coi cô ra gì , làm cho cô khó chịu không ít. Thậm chí sau khi trúng thuốc, hắn tình nguyện chạy ra ngoài xảy ra tai nạn xe cộ, cũng không cùng với cô ân ái.

Vô ý thức sờ gò má một cái, Lâm Nhất Thiến cắn chặt môi, tràn đầy không cam lòng. Cô vĩnh viễn không quên Hứa Mạch hung hăng cho cô một tát kia!

“Cho nên, chờ một hồi Lâm Du trở lại, chúng ta vẫn như cũ, thái độ tốt một chút, cố hết khả năng đem nó thổi phồng một chút, ca tụng nó một chút cũng không sao! Nhớ, nhất định phải thuyết phục nó can tâm tình nguyện ở lại Hứa gia, tốt nhất là ở lại cã đời!” thanh âm Tôn Uyển Đình rất lạnh, âm trầm nói.

“Mẹ, chiêu này của mẹ thật cao, lợi hại! Nhưng con lại có cảm giác, chúng ta không phải quá tiện nghi cho Lâm Du rồi sao? Đây chính là Hứa gia a! Coi như Hứa Mạch biến thành người thực vật, Lâm Du trên danh nghĩa gả qua đó! Khi ở Hứa gia xảy ra chuyện gì không ai biết đến, nhưng một khi ra ngoài, cô ta đi đâu đều có người đưa rước? Con không nhìn Lâm Du chiếm lợi dễ dàng như vậy được, rất đáng ghét!” Được Tôn Uyển Đình ủng hộ, làm tâm Lâm Nhất Thiến tạm thời tỉnh táo lại, ôm cánh tay Tôn Uyển Đình, bắt đầu làm nũng.

“Nha đầu ngốc! Rạng rỡ được mặt ngoài thì có lợi ích gì? Con cho là người Hứa gia dễ dàng sống chung sao? Bọn họ sẽ bỏ qua cho “Lâm Nhất Thiến” người hại Hứa Mạch thành người thực vật dễ dàng như vậy sao?, Lâm Du đến Hứa gia, liền triệt để trở thành Lâm Nhất Thiến rồi! Cho dù nó không chịu đựng được, nói cho Hứa gia nó không phải là “Lâm Nhất Thiến”. Hứa gia sẽ tin tưởng nó sao? Coi như Hứa gia có tin, vậy thì sao chứ? Lâm Du là chị gái ‘Lâm Nhất Thiến’, lại giúp ‘Lâm Nhất Thiến’ lừa dối dư luận, ác ý lừa dối Hứa gia! Hứa gia còn chưa kịp chạy đến tìm con tính sổ, đã thu thập Lâm Du đầu tiên rồi” Tôn Uyển Đình càng nói càng hưng phấn, đáy mắt lóe lên tia sáng dọa người, “Bất kể nói thế nào, Kế quả của Lâm Du cũng chỉ có bốn chữ: Sống không bằng chết!”.

“Ha ha! Mẹ nói không sai, rất đúng! Đến lúc đó, để xem Lâm Du còn giám theo con cướp tài sản hay không, cướp di sản của ông nỗi lưu lại! Cô ta chết không tử tế cũng đáng đời” Trước mắt phảng phất có thể nhìn thấy kết cục bi thảm của Lâm Du, Lâm Nhất Thiến liền cười rất là đắc ý.

Những gì họ nói sau đó, Lâm Du cũng không có nghe nữa. Mở mắt ra, mặt không cảm giác xuống xe.

Thời điểm Lâm Du đi vào Lâm gia, Tôn Uyển Đình cùng Lâm Nhất Thiến được người làm thông báo cũng đã thu thập tâm tình xong, hai đôi mắt đều đỏ, trên mặt có nóng nảy, cùng áy náy lo lắng sâu hơn.

“Tiểu Du, con có thể trở về? Là sao làm đây? Hứa gia không có làm khó con sao? Con gái đáng thương, oan uổng con. Là ba mẹ có lỗi với con, Là Nhất Thiến làm liên lụy con…” còn không chờ Lâm Du đi tới trước mặt, giọng nói Tôn Uyển Đình đã bắt đầu vang dội.

“Chị, thật xin lỗi, đều là em không tốt, em quá tự do phóng khoáng! Em không giám, không giám nữa! Em nhận sai với chị, với chị cầu xin! Chị, em dập đâu với chị….” ở chính giữa phòng khách, Lâm Nhất Thiến làm tư thế chuẩn bị ra sức quỳ xuống đất dập đầu.

Nếu như không phải ở bên ngoài nghe được những lời kia, nếu như không phải đích thân trãi qua bốn năm ở bệnh viện tâm thần, sợ rằng Lâm Du thật sự sẽ tin áy náy của Tôn Uyển Đình cùng Lâm Nhất Thiến là phát ra từ nội tâm.

“Mẹ, Hứa gia nói, con không phải là ngài sinh ra, đúng không?” Chỉ cần một câu nói của Lâm Du, liền thuận lợi ngăn cản Tôn Uyển Đình đang muốn ôm lấy hai tay cô.

“Cái gì?” Như một đạo sét đánh ngang qua, Tôn Uyển Đình cứng đờ người, sắc mặt trắng bệch, “Ai, người nào nói”

“Hứa gia” căn bản không để ý tới Tôn Uyển Đình bị dọa đến hồn phi phách tán, Lâm Du đi thẳng vào vấn đề, nhẹ nhàng hỏi, “Như vậy mẹ, ba mẹ ruột thịt của con có để lại di vật gì cho con hay không?”.
« Chương TrướcChương Tiếp »