Chương 37

Chương 37: Suýt thì bị mấy lời đồn đại vớ vẩn chôn vùi

Cô đứng đếm số trên thang máy, mãi mới lên đến tâng tám.

“Đinh”

Cửa thang máy mở ra một cách chậm chạp, Lâm Ngọc Linh vội vã bước ra, càng bước càng nhanh, cô muốn nhanh chóng được thấy mặt mẹ.

Thế nhưng, cô vừa mới bước đến trước cửa thì đã nghe thấy giọng nói chanh chua của một người phụ nữ: “Ôi trời, cô ta đúng là con gái được bà dạy dỗ, đúng là một con bé không biết xấu hổ là gì”

“Cô… Cô nói bậy bạ gì thế?” Đây là giọng nói sốt ruột sốt gan của mẹ Lâm Ngọc Linh.

“Sao nào? Bà chưa nghe báo đài nói gì à?

Chuyện đứa con gái Lâm Ngọc Linh của bà dụ dỗ thủ trưởng đang được người ta đồn ầm lên kia kìa”

“Không thể thế được. Con gái tôi sống đời trong sạch, nó không phải loại lăng loàn, ăn chơi trác táng như bà nói. Hơn nữa, con gái tôi cực kỳ bình thường, sao có thể dính dáng đến thủ trưởng được?”

“Bà lại còn không chịu tin tôi? Sao tôi phải lừa bà chứ? Ai biết con gái nhà bà dùng thủ đoạn gì mà hớp hồn được người ta?”

“Mà có vẻ thủ trưởng cũng chỉ công khai trên danh nghĩa thế thôi, làm sao mà thủ trưởng ưng ý con bà được? Với cả, nếu ngài ấy thật sự có quan hệ với con bà thì sao lại để bà nợ tiền thuốc men được”

“Haiz, thật là khốn khố quá đi. Tôi khuyên bà thu dọn đồ đạc rồi đi sớm đi, bệnh viện cũng không phải là viện phúc lợi. Mấy ngày tới các người còn chưa trả nợ thì có khi bị đuổi ra luôn đấy”

“Các người..” Mẹ của Lâm Ngọc Linh cực kỳ giận dữ.

Lâm Ngọc Linh đứng ngoài cửa lo rằng mẹ sẽ xảy ra chuyện, nên nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

Tiếng vang khi cô mở cửa rất nhỏ, cô còn đeo khẩu trang và kính râm, nhất thời không ai nhận ra cô.

Y tá thấy lạ nên bước lên, quát lớn, “Này, cô gái kia, cô từ đâu tới? Cô là người nhà của ai Lâm Ngọc Linh mặc kệ y tá, cô bước lại bên giường mẹ. Cô cúi đầu xuống, như một đứa trẻ đang hối lỗi mà cất giọng gọi: “Mẹ..”

Mẹ nhận ra cô thì khẽ gọi: “Ngọc Linh, là con ư..”

Lâm Ngọc Linh áy náy cúi đầu, lúc cô đang muốn nhận lỗi với mẹ thì người y tá bên cạnh âm u chen miệng vào: “Ôi chao, mọi người lại đây mà xem này. Người nổi tiếng đến này mọi người ơi”

Theo tiếng hô của y tá, tiếng bới móc, trách cứ bắt đầu nhao nhao vang lên: “Trời ơi, con bé này còn không biết xấu hổ mà mò mặt tới đây”

“Ôi dào, nếu tôi là cô ta, tôi đã đào một cái lỗ dưới đất rồi ở dưới đấy luôn”

“Bọn cô đúng là không hiểu gì hết. Loại người như Lâm Ngọc Linh ấy, có chuyện gì mà cô ta chưa làm đâu, cô ta còn để ý cái quỷ gì nữa chứ? Sợ là bây giờ cô ta còn đang đắc ý vì mồi chài được ngài thủ trưởng kia kìa”

Lâm Ngọc Linh cúi thấp đầu xuống. Với những lời đồn vớ vấn, cô vẫn rất sợ hãi, không biết nên xử lý chúng ra sao.

Mẹ Lâm Ngọc Linh bị đám người chung quanh nói đến mức đỏ bừng mặt mũi, bà hít thở kịch liệt, tưởng chừng như chỉ một giây nữa thôi là trái tìm bà nhảy ra khỏi l*иg ngực.

“Các người câm miệng cho tôi. Các người chẳng hề biết đầu cua tai nheo ra sao mà cũng dám nói bậy à” Đột nhiên Lâm Ngọc Linh giận tím mặt, quát lên.

Cô có thể chịu đựng được mọi chuyện, nhưng mẹ là điểm giới hạn của cô.

“Trời đất, cô vẫn còn dám vênh váo à? Sự thật đã được phơi bày trước mặt mọi người rồi, cô vẫn còn định giảo biện à?” Người y tá cười khinh khỉnh, cố ý thúc khuỷu tay lên ngực Lâm Ngọc Linh.

Lâm Ngọc Linh bị thúc đến mức lảo đảo, may là có mẹ đỡ sau lưng cô.

“Mẹ ơi, mẹ có sao không?” Lâm Ngọc Linh không hề lo lắng gì cho mình, cô dời tâm mắt, bất an nhìn mẹ.

Mẹ cô đang rất yếu, vừa rồi cú đυ.ng chạm kia lại không hề nhẹ.

Mẹ cô không nói gì, chỉ yên lặng xốc chăn, đứng dậy kéo rương hành lý qua rồi ném quần áo của bà vào.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Mẹ muốn đi đâu thế?” Lâm Ngọc Linh hoảng loạn dò hỏi, cô bị hành động của mẹ dọa hết hồn.