Chương 29: Kết hôn với tôi là đường ra duy nhất
“Không cần?” Chu Hoàng Anh đi phía trước một bước, thân ảnh cao lớn bao phủ dáng người nhỏ xinh của cô, sắc mặt hơi trầm xuống: “Lần trước lúc trên giường, biểu hiện của cô không phải thế này, hay là trong lòng cô rất muốn nhưng ngoài miệng thì từ chối?”
Trong lòng rất muốn nhưng ngoài miệng thì từ chối?
Cô thật bội phục cách hoạt động của não Chu Hoàng Anh.
Lâm Ngọc Linh do dự một hồi, lí nhí câu xin: “Không phải là tôi chưa lấy lại được phản ứng sao? Anh cũng biết là phản ứng của con gái có hơi chậm, đột nhiên nghe thấy chuyện này, ít nhất anh cũng nên cho tôi chút thời gian suy nghĩ”
Nhìn dáng vẻ vô cùng thận trọng của cô gái nhỏ, Chu Hoàng Anh nhận ra thế mà mình không có cách nào để từ chối: “Được, tôi đồng ý với cô, cho cô thời gian”
“Thật sao?” Lâm Ngọc Linh ngẩng đầu nhìn anh, trong giọng nói mang theo sự vui mừng: “Cảm ơn thủ trưởng”
Chu Hoàng Anh nhìn cô một lát, lạnh nhạt nói: “Kiên nhẫn của tôi không tốt, chỉ cho cô ba ngày suy nghĩ. Hơn nữa chuyện của chúng ta đã bị giới truyền thông biết, lại còn ầm ÿ như vậy, tôi muốn nhanh chóng làm sáng tỏ chuyện này”
Dường như là anh còn nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức hỏi Lâm Ngọc Linh: “Tôi nghe nói cơ thể mẹ cô có bệnh nhẹ, còn đang tĩnh dưỡng trong bệnh viện?”
Thấy Chu Hoàng Anh nhắc tới mẹ mình, Lâm Ngọc Linh sửng sốt, trong lòng dấy lên một chút cảnh giác: “Anh, anh muốn làm cái gì Vẻ hoảng loạn của cô làm cho Chu Hoàng.
Anh cảm thấy buồn cười: “Tôi sẽ không làm gì mẹ cô cả, chỉ cảm thấy mẹ cô cần phải được điều trị tốt hơn, tôi có thế giúp cô, cô kết hôn với tôi là đường ra duy nhất”
Tuy rằng lời nói chứa đầy ý cưỡng ép, nhưng mà sự quan tâm của anh làm cho lòng Lâm Ngọc Linh có hơi ấm áp.
Lâm Ngọc Linh gật gật đầu, nhấp môi cười: “Tôi biết, anh đi về xem ông nội trước đi Vừa nấy lúc trong phòng khách tôi nói ra vài lời không đúng, chỉ sợ là sẽ làm cho ông nội anh tức giận hơn, đừng làm cho cơ thể tức đến phát điên”
Lâm Ngọc Linh hơi hối hận, Chu Hoàng Anh lại cười khúc khích: “Sao nào? Họa cũng đã gây ra rồi, bây giờ mới biết hối hận à?
Không phải nói là muốn đối mặt với tôi hay sao? Vậy mà bây giờ cô để cho một mình tôi trở về?”
“Xin lỗi, anh cũng thấy rồi đó, thái độ ông nội anh với tôi không tốt, tôi quay lại chỉ sợ sẽ chọc cho ông ấy càng thêm tức giận, tôi đã biết sai rồi, chỉ có thể nhờ anh chịu oan ức một chút thôi.
Đối diện với khuôn mặt nhỏ sáng ngời động lòng người, cánh môi đang khép mở của cô gái nhỏ, và giọng nói mang theo chút ý tứ làm nũng.
Ánh mắt Chu Hoàng Anh hơi lóe lên, cong môi nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ trở về”
Lâm Ngọc Linh còn chưa kịp thở phào thì Chu Hoàng Anh đột nhiên giơ tay đè đầu cô xuống, thân hình đĩnh bạc của anh hơi cong lên, dựa sát vào cô, hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt nhỏ của cô.
Lâm Ngọc Linh mở to hai mắt nhìn anh, trái tim nhỏ đập thình thịch, dường như là muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Ánh mắt Chu Hoàng Anh dừng một giây trên cánh môi đỏ hơi mím lại của cô, giọng nói đầy trầm thấp: “Lâm Ngọc Linh, trên đời này không có chuyện làm ăn thua lỗ, tôi yêu cầu phải được hồi đáp”
“Muốn hồi đáp cái gì?”
Cô vừa mới hỏi, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, bóng đen trước mặt bỗng biến mất, bờ môi đỏ bị người khác ngậm lấy, hơi thở bạc hà đầy nam tính đã hoàn toàn kích hoạt trái tim ngây thơ của cô.
Thấy cô không có phản kháng, Chu Hoàng Anh hoàn toàn buông ra, một tay luồn vào mái tóc cô, xoa nhẹ lên ót cô, một tay khác ôm lấy eo cô, xoa nhẹ, rồi càng ép chặt người cô vào cơ thể anh.
Đầu lưỡi anh bá đạo cạy khớp hàm của cô, tiến quân thật nhanh, nhấm nháp mỹ vị của cô, trăn trọ triền miên.
Cho đến tận khi Lâm Ngọc Linh bị hôn đến mức không thể thở nổi, lúc này Chu Hoàng Anh mới lưu luyến không rời mà buông Cô ra.
Lâm Ngọc Linh dựa vào trong ngực Chu Hoàng Anh thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, bàn tay Chu Hoàng Anh đặt lên trên đầu cô xoa xoa, trêu ghẹo hỏi: “Nhìn mặt cô đỏ ửng như vậy, cảm giác thế nào?”
Cảm giác?
‘Vấn đề xấu hổ như vậy anh muốn cô trả lời làm sao đây?