Ông Xã Là Giáo Sư

6.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chuyện tình hài hước của một cô gái lạnh lùng và một anh chàng giáo sư táo bạo là nội dung chính trong truyện Ông Xã Là Giáo Sư của tác giả Tử Tuyền. Đối với nhiều người, cô là một cô gái bình thường, …
Xem Thêm

"Em hẳn nên cười nhiều, Tiểu Tuyết. Em cười rất đẹp." Anh chân thành mà nói.

"Vậy sao?" Tôi bị cuốn hút trong lời khen ngợi của anh. "Anh chờ tôi làm gì?"

"Muốn cùng em nói chuyện thế thôi."

Lời của anh làm cho tôi không hề chống đỡ, không biết nên nói cái gì. May mà đã đến. Anh đừng xe ở bên đường. Tôi chuẩn bị xuống xe.

"Cảm ơn, anh đưa tôi lại đây, đương niên còn có bữa tối của anh." Tôi hướng về anh nói lời cảm ơn.

Tôi mở cửa xe, muốn xuống xe, nhưng anh lại kéo tôi lại.

"Mấy giờ hết giờ học? Tôi đến đón em." Anh vội vàng nói.

Bàn tay ấm áp của Lạc Thiệu Nông bao phủ ở cánh tay tôi, tôi cảm thấy nhiệt độ của anh, vô cùng ấm áp. "Không cần, tôi sống gần đây, cảm ơn ý tốt của anh." Tôi không hy vọng anh cho tôi phiền toái.

Thấy tôi kiên trì, anh không thể làm gì khác. "Được rồi, vậy em tự mình cẩn thận."

"Ừ." Tôi hướng về phía anh nói lời tạm biệt, liền xuống xe.

Mưa đã nhỏ, tôi nhanh chóng chạy vào lớp học. Lạc Thiệu Nông mới lái xe rời đi. Hôm nay may mắn có anh, tôi mới không cần cùng người khác chen chúc trên xe buýt. Xem ra, tôi phải tìm một cơ hội cảm ơn anh.

Sau khi cùng anh tiếp xúc, tôi phát hiện anh là một người đàn ông ôn nhu, dịu dàng, Lạc Thiệu Nông được những sinh viên hoan nghênh, đây là rõ ràng. Nếu cùng anh tiếp xúc, trái tim tôi có thể kiểm soát, tôi nên thuận theo cảm xúc thật sao? Nhỡ người bị tổn thương là tôi, thì sao?

Ai ôi! Đừng nghĩ nhiều như vậy, quan trọng hơn đi lên lớp, các bạn nhỏ đang chờ tôi!

"Hạ tiểu thư, ăn cơm chưa?" Lâm mẹ mở cửa phía sau, khách sáo hỏi tôi.

Lâm mẹ, mẹ của học trò tôi, vì vậy tôi luôn luôn gọi cô ấy như thế.

"Ăn rồi." Còn phải cảm ơn Lạc Thiệu Nông, nếu không tôi chắc chắn đói bụng cho đến sau giờ học.

"Oh, Tiểu Kiệt còn đang ăn, con chờ một chút.

Tôi nhìn Tiểu Kiệt trên bàn ăn, hướng về phía Lâm mẹ nói: "Không sao, để em ấy từ từ ăn, được rồi."

Lâm mẹ mời tôi ngồi xuống, liền nói: "Tiểu Kiệt đứa nhỏ này, liên tục thúc giục nó đi ăn cơm, nó chính là phải chờ tới khi phim hoạt hình kết thúc mới chịu ăn." Lâm mẹ còn trừng mắt Tiểu Kiệt một cái, Tiểu Kiệt liền lập tức cúi đầu.

Thấy Tiểu Kiệt rất giống như một cậu bé bộ dáng chịu ủy khuất, tôi nở nụ cười nói. "Trẻ em đều là như vậy."

"Lần sau con không được như vậy." Tiểu Kiệt ngoan ngoãn gật đầu.

"Đúng rồi, Hạ tiểu thư, vị tiên sinh kia vừa mới đưa con tới, là ai?" Lâm mẹ bộ dáng bát quái.

Tôi sửng sốt một chút, không ngờ bị Lâm mẹ nhìn thấy. Tôi trả lời: "Bạn bè mà thôi." Vội vàng trả lời qua loa, cũng không thể nói ra thân phận Lạc Thiệu Nông?

"Là bạn bè hả?" Lâm mẹ tựa hồ có điểm thất vọng. "Cô còn tưởng là bạn trai của con chứ."

Tôi liền lắc đầu làm như trả lời.

Chỉ có điều, Lâm mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi tôi: "Vậy con có bạn trai chưa?"

Bạn trai? Tôi không cần tự tìm đau khổ. Biết rất nhiều phụ nữ vì tình mà đau khổ, Tâm Đồng là ví dụ, tôi đối với "Tình yêu" là xin từ chối. Cái này sao nói đây? Tôi có cần phải nói rõ một chút.

Tâm Đồng cùng bạn trai đã yêu nhau hơn một năm, mặc dù thời gian luôn luôn là ngọt ngào, nhưng hầu hết tranh cãi ầm ĩ. Mỗi lần cãi nhau Tâm Đồng sẽ chạy đến tôi khóc lóc kể lể bạn trai có bao nhiêu tính xấu, nhiều tồi tệ, nhưng là ngay hôm sau vợ chồng trẻ lại hòa thuận. Loại tình huống này phát sinh nhiều lần, có thể nói rằng bọn họ lấy loại hình thức này ở chung với nhau. Có mấy lần thấy mắt Tâm Đồng sưng đỏ, tôi rất muốn hỏi nàng tại sao không chia tay? Chỉ là, tôi nhẫn nại. Tôi nghĩ tôi không có quyền lợi can thiệp vào chuyện "Tình yêu" người khác.

Nhiều hơn bất cứ điều gì với định hướng bạn trai là việc chính của mình, làm cho tôi không khỏi phải cảm thán sức hấp dẫn đáng sợ của tình yêu. Chẳng lẽ người phụ nữ có tình yêu, sẽ không là chính mình sao?

Lâm mẹ thăm dò ánh mắt, tôi thành thật trả lời: "Không có." Không biết sao, Lâm mẹ hình như rất vui vẻ.

"Thật sao?" Lâm mẹ như có diều suy nghĩ, lập tức cao hứng mà nói: "Cô đây giới thiệu anh trai của cô cho con biết được không? Anh ấy thật là từ Mĩ trở về, bộ dạng cũng là người ......"

"Lâm mẹ." Tôi cắt ngang lời nói của cô. "Cám ơn ý tốt của cô. Hiện nay con không muốn có bạn trai."

"Thật sao?" Lâm mẹ không bỏ cuộc thuyết phục tôi. "Anh trai cô rất tốt....."

"Con ăn no rồi." Tiểu Kiệt lớn tiếng tuyên bố, cũng đã cứu tôi.

"Lâm mẹ, con đi vào trong học với Tiểu Kiệt."

Đến phòng Tiểu Kiệt, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Làm sao khi người phụ nữ kết hôn cũng phải để người khác làm mai chứ? Quên đi, tôi làm tốt việc của mình được rồi.

"Tiểu Kiệt, lấy bài tập ra viết." Công việc này, được mô tả như là một gia sư, trên thực tế, chỉ có việc "đọc sách" mà thôi. "Hôm nay bài tập là gì?"

Tiểu Kiệt lấy sách bài tập trong cặp sách ra. "Thưa cô, là viết từ vựng."

Lâm mẹ muốn Tiểu Kiệt kêu tôi là cô giáo, nói như vậy tôi mới có uy nghiêm, Tiểu Kiệt mới nghe lời. "Vậy con mau chóng viết, cô sẽ kiểm tra."

Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Kiệt chăm chỉ viết, tôi không khỏi nhớ tới "Em trai" của tôi.

Em ấy hẳn là học tiểu học phải không? Từ khi tôi chuyển ra khỏi nhà, thấy em ấy chỉ có một vài lần, tôi thậm chí không nhớ bộ dáng em ấy thế nào. Chẳng qua, em ấy có sự yêu thương của cha mẹ là đủ rồi, gia đình ấy không có chỗ cho tôi.

Chỉ chốc lát. "Thưa cô, con viết xong rồi."

"Ừ, để cô nhìn xem."

Những kỷ niệm bỏ qua một bên, tôi chuyên tâm làm tròn bổn phận của mình.

Vài ngày trôi qua, tôi không gặp lại Lạc Thiệu Nông, trong lòng có một chút thất vọng. Như thế cũng tốt, ít nhất anh ta sẽ không trở lại quấy nhiễu cuộc sống của tôi.

Ngày hôm nay tôi nghỉ làm, giải thích vì sao tôi lại đi lang thang trên phố vào buổi chiều.

Sau khi một mình xem một bộ phim, tôi đi bộ trên đường phố, muốn làm gì thì làm cái đó, thoải mái tự tại.

Tôi chạy đến một chuỗi các cửa hàng sách, muốn mua một cuốn sách hay có ý nghĩa để đọc.

Tôi đi dạo khoảng một hai giờ đồng hồ, mới cảm thấy hài lòng ra khỏi nhà sách. Ai ngờ......

"Thực xin lỗi! Thực xin lỗi...!" Tôi đυ.ng phải một người, một mặt xin lỗi, một mặt kiềm thứ gì đó rơi xuống trên mặt đất.

"Xin lỗi, đã đυ.ng phải." Tôi đứng dậy ngẩng đầu, nhưng cũng muốn vượt qua một cái gì đó.

"Là em! Giang Tuyết." Thanh âm của người đàn ông vô cùng hưng phấn.

Tôi thấy anh, nghĩ thầm: Không thể nào? Trùng hợp như thế? "Học trưởng, đã lâu không gặp."

Người bị tôi đυ.ng vào chính là học trưởng, nhưng cũng là học trưởng Tâm Đồng, gọi là Lý Hạo Vĩ. Khi làm lính trở về anh đã hoàn thành đại học, về phương diện đối xử với mọi người, giải quyết công việc hơn chúng tôi một phần trong Ban Giám Hiệu nhà trường, đối với Tâm Đồng và tôi có chút chiếu cố.

"Mấy tháng không gặp, em vẫn xinh đẹp như vậy." Lý Hạo Vĩ ánh mắt nóng rực, làm tôi rất không thoải mái.

"Học trưởng, anh đề cao em quá." Tôi không phải không biết anh đối với tôi có tâm ý, nhưng mà tôi thật sự không có biện pháp chấp nhận anh. "Học trưởng, không có việc gì, em đi trước."

"Chờ một chút....." Lý Hạo Vĩ ngăn cản tôi.

"Có chuyện gì sao?"

"Muốn mời em uống cà phê, đồng ý nha?" Lý Hạo Vĩ tràn đầy thành ý mời tôi.

"Này....." Chẳng lẽ, anh còn chưa hết hy vọng?

Lý Hạo Vĩ nhìn ra do dự của tôi, lập tức nói: "Yên tâm đi, anh chỉ là đơn thuần mời học muội em ôn lại chuyện xưa mà thôi."

Nếu anh đã hiểu rõ quan hệ của tôi cùng với anh chẳng qua là học trường và học muội, vả lại anh lại có thành ý, tôi đáp ứng anh.

Ngay sau đó, chúng tôi đi đến một quán cà phê.

Thêm Bình Luận