Ông Xã Là Giáo Sư

6.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chuyện tình hài hước của một cô gái lạnh lùng và một anh chàng giáo sư táo bạo là nội dung chính trong truyện Ông Xã Là Giáo Sư của tác giả Tử Tuyền. Đối với nhiều người, cô là một cô gái bình thường, …
Xem Thêm

Cái gì muốn cùng tôi ăn cơm trưa, Tâm Đồng còn có thể thay đổi cách nói từ đâu chứ! Có điều xem ra, tôi lấy tiểu nhân so lòng quân tử rồi, tôi vội vàng hướng về phía cô xin lỗi.

"Thật xin lỗi, mình không nên hiểu làm bạn." Tôi thành khẩn xin lỗi Tâm Đồng, bất quá tôi nghĩ Tâm Đồng cũng sẽ không tính toán với tôi.

Tâm Đồng vốn đang chu miệng, một lát liền hiện ra nụ cười vô cùng sáng lạn. "Quên đi, bạn cũng không phải là cố ý, ai bảo mình rộng lượng, mà bỏ qua cho bạn. Bất quá....." Tâm Đồng đột nhiên ấp a ấp úng.

"Bất quá cái gì?" Tâm Đồng bộ dạng muốn nói lại thôi, là có cái gì khó nói sao?

"Ừ....Mình ngày hôm qua nhỡ hẹn thật xin lỗi, bạn có thể cảm thấy mình là thấy sắc mà quên bạn bè, mặc dù bạn nói không giận mình, nhưng là mình cảm thấy có lỗi với bạn."

Tôi còn tưởng chuyện gì khủng khϊếp lắm, nguyên lai là chuyện này hả! Tâm Đồng có vẻ áy náy, tôi nghĩ là cô ấy coi trọng tôi là một bằng hữu, như vậy là đủ rồi.

" Tâm Đồng, ngày hôm qua là chuyện bất ngờ, bạn cũng không mong muốn nhỡ hẹn, không phải sao? Cho nên bạn không cần áy náy chuyện này, hơn nữa bạn cũng không có lỗi với mình, hiểu không?"

Trong nháy mắt, Tâm Đồng ôm lấy tôi. "Da! Mình biết chỉ có Giang Tuyết là tốt nhất."

Trong khoảng thời gian ngắn, tôi không biết phải làm như thế nào. Thành thật mà nói, tôi không có thói quen gần gũi với người khác, tôi đối với mọi người đều là duy trì thái độ xa cách. Bởi sự lạnh nhạt của tôi, khiến người khác luôn luôn không giám tiếp xúc, chỉ có Tâm Đồng....... và Lạc Thiệu Nông. Chết tiệt! Tôi tại sao lại nghĩ đến anh ta?

Tôi đẩy Tâm Đồng ra, để cách ngang suy nghĩ của tôi. "Tất cả mọi người đang nhìn chúng ta." Trong nhà ăn có một số giống như chúng tôi đã hết giờ học hoặc những học sinh khóa khác.

"Sợ cái gì! Bọn họ thích nhìn thì để cho bọn họ nhìn." Tâm Đồng nói là nói như vậy. Nhưng cô ấy vẫn là ngoan ngoãn ngồi lại chỗ.

"Nhanh ăn đi nếu không mình không kịp đến chỗ làm." Tôi nhắc nhở Tâm Đồng, sợ cô ấy hoàn toàn đã quên tôi còn phải đi làm.

"Sẽ kịp." Tâm Đồng nhìn đồng hồ trên tay. "Hiện tại mới mười hai giờ nha, bạn xem, mọi người vừa mới xuống ăn cơm mà!" Tâm Đồng nhìn một chút cửa nhà ăn.

Các sinh viên đang nối đuôi nhau tiến vào nhà ăn, trong phút chốc, toàn bộ nhà ăn trở lên ồn ào, toàn bộ chỗ ngồi cũng đều bị chiếm hết. Có ít người vẫn chưa từ bỏ ý định đi tới lui lui tìm chỗ ngồi hoặc chờ đợi để được chỗ ngồi của người khác. Không ngờ ăn một bữa cơm như vậy thật không dễ dàng.

"Giang Tuyết, mình lại lần nữa cảm ơn giáo sư kết thúc giờ học sớm, làm cho chúng ta có thể thong thả mà đi ăn, không cần giống như những người đó đi khắp nơi tìm chỗ ngồi." Tâm Đồng cười mà nói.

Tôi liếc Tâm Đồng một cái. "Chẳng lẽ chúng ta chưa từng như vậy sao? Chúng ta cần phải ăn nhanh lên, để mọi người có chỗ ngồi."

"Được rồi! Nói một chút không được sao? Đứng đắn như vậy để làm chi? Thật không hiểu bạn." Tâm Đồng thuận miệng nói vài câu.

Nguyên bản có thể im lặng để cho tôi ăn xong bữa cơm này, ai ngờ Tâm Đồng vẫn tiếp tục không bỏ qua. "Giang Tuyết, bạn xem là giáo sư Lạc nha!" Tâm Đồng cao hứng mà kêu to.

Lập tức tôi hiểu ngầm cô ấy nói tới ai, nhưng lại khiến cho cô ấy phản ứng mạnh như vậy. "Ai hả?"

"Bạn xem bên kia."

Thuận theo hướng chỉ của Tâm Đồng nhìn qua, tôi ngây ngẩn cả người, là anh ta.

"Lần trước chúng ta còn tới khoa quản trị đi dự thình lớp của anh ta, bạn còn nhớ không? Không thể tưởng tượng được có thể ở chỗ này gặp anh ta...." Tâm Đồng nói liên tục về anh ta ở bên tai tôi.

Lạc Thiệu Nông thật sự rất được sinh viên chào đón, từ khi nhìn thấy anh ta, đi qua bên cạnh anh đều cùng anh chào hỏi, chỉ có thể dùng "Nối liền không dứt" để hình dung. Anh ta rốt cuộc có mị lực gì có thể thu phục được những sinh viên này? Nếu nói dáng anh ta nhìn đẹp trai, cử chỉ nhanh nhẹn, tác phong hấp dẫn nữ sinh, tôi có thề hiểu được, nhưng ngay cả nam sinh cũng khuất phục, tôi đây liền có nhiều suy nghĩ không thể nào giải đáp.

"Giang Tuyết, Giang Tuyết, bạn rốt cuộc có hay không nghe mình nói chuyện." Giang Tuyết thiếu kiên nhẫn nói vào tai tôi, tôi mới thu hồi lức chú ý đối với Lạc Thiệu Nông.

"Chuyện gì?"

Tâm Đồng tức giận về phía tôi oán hận nói: "Bạn quả nhiên không có nghe mình nói cái gì, mình xem bạn cũng bị Lạc Thiệu Nông làm cho mê hoặc." Ánh mắt liếc về phía Lạc Thiệu Nông.

Phải không? Tôi thật sự cũng bị Lạc Thiệu Nông mê hoặc sao? Chẳng lâu sau, tôi thế nhưng bắt đầu chú ý một người, hơn nữa là một người đàn ông. Tôi không muốn nghĩ sâu xa vấn đề này.

"Không thể nào, bạn không nên nói lung tung." Tôi phủ nhận lời nói của Tâm Đồng.

Tâm Đồng kinh ngạc nhìn tôi cười. "Đừng giấu mình, vừa rồi bạn nhìn chằm chằm vào anh ta, còn dám nói không có?"

Nhìn Tâm Đồng tươi cười, tôi không khỏi bật cười. "Tôi chỉ là khó hiểu Lạc Thiếu Nông có cái gì tốt, tại sao được mọi người yêu thích như thế thôi."

"Đó là bởi vì anh ta bộ dạng đẹp trai, giảng dạy lại vừa----" Tâm Đồng đang nước miếng tung bay về phía tôi nói tốt về Lạc Thiệu Nông, không biết xảy ra chuyện gì nhưng lại dừng lại.

"Sao vậy?"

Chỉ thấy cô ấy trừng lớn con mắt: "Oa! Giáo sư Lạc hướng bên này đi tới chúng ta nha!"

Đúng vậy, anh ta hướng bên chúng ta đi tới. Tôi cúi đầu mãnh liệt ăn cơm, không muốn làm cho anh ta thấy được tôi, trong lòng cầu nguyện Lạc Thiệu Nông đi chỗ khác. Bất quá, tôi phát hiện tại sao tôi phải sợ anh ta?

"Này! Hai bạn sinh viên, tôi có thể ngồi ở đây không?" Thanh âm trầm thấp mãnh liệt từ phía trên truyền đến. Ai ôi! Ông trời không nghe theo tâm nguyện của tôi. Tôi vừa nghe âm thanh, chỉ biết là anh ta. Không thể phủ nhận, thanh âm của anh ta khá mê người.

"Đương nhiên có thể, Giáo sư Lạc mời ngồi." Tâm Đồng lập tức cầm ba lô của chúng tôi từ trên ghế cầm lấy, nhường ghế cho Lạc Thiệu Nông.

Tâm Đồng lại một lần nữa "Thấy sắc quên bạn", ánh mắt mong đợi anh ta ngồi xuống.

"Vị bạn học này, làm sao biết tôi họ Lạc?" Lạc Thiệu Nông hỏi Tâm Đồng.

Chỉ thấy Tâm Đồng mở cờ trong bụng mà nói: "Giáo sư Lạc, là như vậy, em cùng Giang Tuyết đã từng đi dự thính lớp của giáo sư, cho nên biết tên của giáo sư." Giang Tuyết bổ sung thêm một câu: "Giang Tuyết, chính là cô ấy!" Tâm Đồng chỉ tay vào tôi.

Đột nhiên, tiêu điểm biến thành tôi, ngồi ở đối diện, Lạc Thiệu Nông nhìn chăm chú vào tôi, tôi cảm thấy mặt của mình nóng lên. Tôi hướng về phía anh miễn cưỡng chào hỏi một chút: "Giáo sư, chào anh."

Tầm mắt của anh thủy chung dừng lại trên ngời tôi, tôi tức giận mà trừng mắt anh một cái, anh mới thu hồi ánh mắt nóng rực kia. Tôi thầm khiển trách chính mình, vì sao một chút gặp gỡ anh, tôi liền trở nên không giống chính mình?

"Dự thính? Các bạn ở khoa nào?" Lạc Thiệu Nông hỏi, bất quá trả lời anh, như trước vẫn là Tâm Đồng.

"Khoa Trung văn."

Tâm Đồng cùng Lạc Thiệu Nông bắt đầu trò chuyện không có chủ đề, mà tôi từ đầu đến cuối không nói một tiếng, thầm nghĩ nhanh chóng giải quyết cơm trưa, rồi tách khỏi Lạc Thiệu Nông nguy hiểm này. Còn Tâm Đồng, tôi nghĩ, cô ấy vô cùng vui sướиɠ khi liên tục cùng Lạc Thiệu Nông trò chuyện.

Chỉ trong chốc lát, tôi tự mình thu dọn bộ đồ ăn. "Tâm Đồng, mình đi trước." Tôi cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, hướng về Tâm Đồng chào tâm biệt.

"Bạn đi làm, có phải không?" Tâm Đồng hỏi tôi.

Tôi gật đầu một cái. "Giáo sư, em có việc đi trước, không tiện." Tôi vẫn duy trì lễ nghi đối với bậc thầy.

Anh không nói gì, chỉ gật đầu một cái. Ngay sau đó, tôi cầm ba lô, vội vàng rời khỏi.

Phù! Cuối cùng cũng bước ra khỏi bầu không khí kia. Không thể tưởng tượng được bữa cơm này dài như một thế kỉ, tôi phải chạy nhanh khẩn trương cước bộ đi làm, nếu không khẳng định sẽ đến muộn.

"Hoan nghênh quý khách!"Xin hỏi quý khách dùng gì?"

Thêm Bình Luận