Ông Xã Là Giáo Sư

6.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chuyện tình hài hước của một cô gái lạnh lùng và một anh chàng giáo sư táo bạo là nội dung chính trong truyện Ông Xã Là Giáo Sư của tác giả Tử Tuyền. Đối với nhiều người, cô là một cô gái bình thường, …
Xem Thêm

Chờ một chút! Tôi đột nhiên nhớ hình như thật lâu tôi chưa có, gần đây cũng thường cảm thấy buồn nôn, hay mệt mỏi.... Đủ loại dấu hiệu, làm cho tôi không thể không nghi -----

Không, sẽ không, chúng tốt rất cẩn thận! Chính là sự việc cũng không có gì tuyệt đối, vì để an toàn, tôi phải đi kiểm tra một chút.

"Tâm Đồng, mình đi ra ngoài một chút." Tôi nhanh chóng ra cửa.

Một giờ sau, tôi đã tìm ra câu trả lời.

"Chúc mừng cô, cô đã có thai." Bác sĩ cười nhìn tôi mà nói.

Trong đầu tôi ầm một tiếng vang lên, tôi thế nhưng lại có thai.... Toàn bộ tâm tư cua tôi đều ở hai chữ "Có thai", Bác sĩ nói gì đó, tôi ngoảnh mặt làm ngơ, bị vây ở bên trong kinh hãi, tràn ngập hoảng loạn.

Không được, tôi nhất định phải tỉnh táo. Chỉ tỉnh táo lại, tôi mới có thể bước tiếp theo nên làm thế nào. Tôi hít thở thật sâu, an ủi chính mình.

Tin tức này có nên nói cho anh biết không, sau khi chính anh làm cho tôi thương tâm, tôi không có cách nào đối mặt với anh, tôi cần có thời gian để hiểu rõ tất cả mọi chuyện. Không bằng tôi trở về nhà cha một chuyến, chờ tôi chuẩn bị tốt tâm lý đối mặt với anh, tôi sẽ gặp anh nói cho anh biết chuyện này.

Ừ! Quyết định như vậy đi.

Buổi chiều ngày hôm đó, tôi tạm biệt Tâm Đồng, ngồi xe trở về nhà.

☆ ☆ ☆

Tôi mệt mỏi về đến nhà, cha cùng dì đều vẻ mặt kinh ngạc.

"Tiểu Tuyết, như thế nào con lại một mình trở về đây? Bất thình lình như vậy? Thiệu Nông không cùng con trở về?" Cha đầy nghi vấn.

"Đúng vậy! Con và Thiệu Nông xảy ra chuyện gì? Hai ngày trước nó có gọi điện về hỏi con có trở về đây hay không, mà hiện tại còn lại về đây! Không phải hai con cãi nhau chứ?" Dì Kỉ quan tâm hỏi.

Nhìn hai người đầy nghi vấn trên mặt, tôi suy nghĩ nên nói như thế nào.

"Ách..... Mấy ngày trước, con và Thiệu nông cãi nhau, cả ngày chạy ra ngoài, cho nên anh ấy mới gọi về hỏi cha và dì. Nhưng mà chúng con đã làm lành, lần này anh ấy đồng ý cho con một mình trở về thăm cha và dì." Tôi càng ngày càng nể bản lĩnh nói dối không thay đổi sắc mặt của tôi.

"Là như thế hả!" Cha tin tôi. "Tiểu Tuyết, con cùng Thiệu Nông cãi nhau chuyện gì thế?"

"Một chút chuyện nhỏ thôi, ba không cần lo lắng."

Nhìn ra tôi không muốn nói nhiều, dì Kỉ lên tiếng giúp tôi.

"Tiểu Tuyết, con ngồi xe cũng mệt rồi. Vào nghỉ ngơi trước đi, nếu không Vũ Hiên về nhìn thấy con lại dính lấy. Khi nào có cơm chiều, dì sẽ gọi con."

"Được." Tôi nhanh chóng rời đi, đỡ khỏi bị cha hỏi chuyện.

Bốn ngày, tôi "trốn" về nhà đã được bốn ngày.

Mấy ngày này, chuyện đó trong lòng tôi lắng đọng xuống rất nhiều, cũng có thể tỉnh táo lại mà nghĩ.

Tôi nghĩ, chuyện này cuối cùng nên phải giải quyết, tôi không thể chạy trốn mãi được. Nhớ lại cảnh kia, mặc dù làm tôi khổ sở, nhưng mà tôi cũng có quyền lợi để biết rõ đây rốt cuộc là chuyện gì. Ngay lúc đó tôi lại yếu đuối mà chạy đi.

Tính toán, tôi rời đi cũng một tuần lễ. Dì có từng nói qua anh có gọi điện tìm tôi, anh còn quan tâm đến tôi sao? Tôi rời khỏi anh, anh sẽ nhớ tôi sao? Hay là anh cứ như vậy cùng Tống Thiến ở một chỗ?

Nhìn anh từng ngày ngủ trên giường, hiện giờ lại chỉ còn tôi cô đơn mà nằm, nước mắt của tôi chảy xuống....... Tình yêu khiến tôi trở nên yếu ớt hay khóc.

Cốc! Cốc! "Tiểu Tuyết, dì có thể vào không?"

Là dì. Tôi vội vàng lau khô nước mắt. "Mời vào."

Dì mở cửa đi vào, vừa thấy tôi hỏi: "Con làm sao vậy? Làm sao mắt con đỏ vậy?"

"Không, không có gì, có thể mang kính sát tròng lâu ngày, có chút không thoải mái." Tôi tùy tiện tìm một cái cớ lấy lệ.

"Oh?" Dì tựa hồ không tin.

"Dì tới tìm con có chuyện gì không?" Tôi mau chóng dời đi sự chú ý của dì.

Dì kéo tôi ngồi xuống. "Cũng không chuyện gì, chỉ là muốn cùng con nói chuyện mà thôi."

"Có chuyện gì hả?"

"Lần này con trở về, dự tính muốn ở bao lâu?" Dì khẽ mỉm cười.

Không giải thích. Chờ tôi chuẩn bị tâm lý tốt, rồi nói sau.

"Con muốn ở bao nhiêu ngày, Thiệu Nông không có ý kiến gì sao?"

"Sẽ không." Anh như thế nào sẽ có ý kiến? Căn bản anh còn không ngờ sau khi anh gọi điện thoại xong tôi mới trở về, hơn nữa cũng sẽ không gọi nhiều lần, thật ngu ngốc.

"Nói đến Thiệu Nông, con đã về nhà vài ngày, nó thế nào cũng không gọi điện thoại tới hỏi thăm?" Dì lộ vẻ mặt hoài nghi.

"Ách....." Ánh mắt tôi không dám nhìn nhìn dì. "Bởi vì con đã gọi cho anh, anh còn nhờ con hỏi thăm sức khỏe của cha."

"Là thế phải không?" Ánh mắt dì băn khoăn nhìn tôi.

"Dạ. Chính là như vậy, con đã quên không nói cho cha và dì biết." Tôi theo bản năng trốn tránh dường như sợ dì biết rõ tất cả mọi chuyện.

Khi nào thì tôi bắt đầu trở nên nói dối? Tôi ở trong lòng khẽ thở dài.

Bầu không khí lập tức trầm xuống, dì chăm chú nhìn tôi một lúc, mới mở miệng nói: "Tiểu Tuyết, dì xem con như chính con ruột của mình, dì rất hi vọng chúng ta có thể chân chính là mẹ con bình thường, trong lúc đó cũng có thể nói chuyện chia sẻ tâm sự cho nên con có tâm sự đừng ngại có thể nói với dì."

Lần này dì nói làm cho tôi có chút cảm động. Chính là tôi còn không muốn nói, tôi không muốn cho hai người biết nỗi khổ tâm của tôi.

"Dì, con thật sự không có chuyện gì, dì đừng đa nghi." Dì nhất định là nổi lên lòng nghi ngờ, xem ra tôi cẩn thận chút, đừng lộ ra sơ hở.

"Con đã nói như vậy, dì cũng không nói thêm nữa. Dì và cha con chỉ hy vọng con có thể hạnh phúc vui vẻ, con cũng đừng làm cho chúng ta thất vọng." Vẻ mặt dì nặng trĩu mà nói, rồi đi ra khỏi phòng.

"Dì." Dì ngừng lại, nhìn tôi. "Cảm ơn dì." Tôi chân thành mà nói.

"Đứa ngốc." Dì nói xong đi ra khỏi phòng.

Nhìn bóng dáng của dì, tôi có thể cảm nhận được sự yêu mến của dì đối với tôi.

☆ ☆ ☆

Hai ngày yên ổn mà trôi qua.

Chiều hôm đó, tôi muốn đi một chuyến đến nhà sách, tôi muốn mua mấy quyển sách có liên quan đến mang thai và sinh sản. Không có biện pháp hỏi dì, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lần trước kiểm tra bởi vì kinh ngạc, bác sĩ nói với tôi cái gì tôi cũng không có chú ý. Lần này đi, tôi cần phải hỏi cho rõ ràng. Nhưng thời gian tới, anh sẽ ở bên cạnh tôi sao?

Mua sách, lại trên đường phố tùy ý đi dạo, về đến nhà trời cũng gần tối.

Vừa vào cửa, cha liền vội vàng hỏi tôi: "Tiểu Tuyết, con đã đi đâu? Trễ như thế này mới về!"

"Đi mau một chút sách, lại đi dạo một chút không chú ý thời gian." Cha có thể là lo lắng cho tôi! Nhưng mà, tôi cảm thấy cha và dì có vẻ khác thường?

"Cha, dì, chuyện gì xảy ra sao? Hai người nhìn có chút ký quái." Tôi nghi ngờ mà hỏi. Cha và dì liền liếc mắt nhìn nhau môt cái, sau đó cha mới nói tiếp: "Không có việc gì, không có việc gì. Con đừng quá đa nghi."

Dì nói tiếp: "Con mau đi lên lầu đi!"

Lên lầu? Tôi sẽ lên lầu, nhưng mà tôi muốn gặp em trai đáng yêu của tôi trước.

"Vũ Hiên đâu? Hẳn là đã về rồi chứ?"

"Nó đã trở về, hiện tại đang ở trên lầu. Con về phòng, gọi nó cùng xuống ăn cơm." Dì có vẻ có chút luống cuống.

"Được." Mặc dù cảm thấy có chút gì đó kỳ quái, bất quá tôi vẫn lên lầu quay về phòng, tôi mua mấy cuốn sách cũng muốn cất kỹ, không thể bị phát hiện.

Đóng cửa phòng, tôi nghĩ muốn thò tay mở đèn, nhưng lại bị người từ phía sau ôm chặt lấy.

"Tiểu Tuyết!"

Tôi khẽ run lên, là Lạc. Hóa ra cha và dì muốn tôi mau chóng lên lầu thì ra lý do này. Nhớ tới cảnh anh và Tống Thiến cùng một chỗ ôm nhau, tôi phẫn nộ mà muốn tránh thoát khỏi ngực anh, túi xách trong tay cũng rơi xuống đất.

"Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một chút."

Thêm Bình Luận