Ông Xã Là Giáo Sư

6.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chuyện tình hài hước của một cô gái lạnh lùng và một anh chàng giáo sư táo bạo là nội dung chính trong truyện Ông Xã Là Giáo Sư của tác giả Tử Tuyền. Đối với nhiều người, cô là một cô gái bình thường, …
Xem Thêm

"Vì cô ấy không đợi anh kết thúc quân đội đã gả cho người khác nên cảm thấy có lỗi." Anh chậm rãi nói, "Thực ra chuyện này cũng không có gì, cô ấy không cần phải để trong lòng."

Tôi nghĩ Tống Thiến là đang tính toán trước, nếu không như anh nói, cô ấy thực sự không cần để trong lòng, nhưng lại chạy tới xin lỗi.

Về điểm này tôi sẽ không ngu nói cho anh biết.

"Như anh nói, năm đó anh không để ý việc cô ấy chia tay sao?" Tôi tò mò hỏi.

Gợi lên một chút ý cười, anh trả lời: "Chuyện đã là quá khứ, cũng không có gì phải để ý."

Câu trả lời không rõ ràng, tôi không thể nào biết được trong lòng anh xác thực đang nghĩ điều gì.

Nhưng ít nhất tôi đã biết Tống Thiến cùng anh một mình nói chuyện gì, không cần tiếp tục suy đoán lung tung nữa.

Tống Thiến muốn tôi lánh đi, có lẽ là vì tôi ở đấy, cô ấy sẽ ngượng ngùng khi nói ra chuyện đó sao.

"Được rồi, không nói chuyện Tống Thiến nữa. Anh đi nấu cái gì ăn, em đói bụng không?" Anh cười nhìn tôi.

"Ừ! Em đói bụng rồi!" Tôi gật đầu nhẹ một cái.

"Vậy em nằm nghỉ ngơi một chút đi, anh đi nấu có đồ ăn xong anh sẽ gọi em xuống ăn."

"Được."

Ánh mắt lưu luyến nhìn anh ra ngoài, trong lòng không khỏi nghĩ: hy vọng Tống Thiến xuất hiện, đối với tôi và anh sẽ không bị ảnh hưởng chuyện gì.

Tôi yêu anh, tôi không thể mất anh.

Tuyệt đối không thể!

☆ ☆ ☆

Tháng năm, bắt đầu giai đoạn tốt nghiệp.

Hội đồng đã tổ chức một lễ hội hoàn tất, trong khi đó là đi làm hội chợ, nếu không thì đưa hoạt động cũ vào, khiến cho nhóm người tốt nghiệp không được nhàn rỗi.

Mà buổi tối còn lại là mặc kệ tôi có lý do gì cũng không thể cự tuyệt tham gia tiệc cảm ơn giáo sư. "Giang Tuyết! Bên này." Tâm Đồng hướng về phía tôi phất tay.

Tôi đi qua chỗ Tâm Đồng, Tâm Đồng nói: "Bạn xem, mình giúp bạn chiếm vị trí chỗ ngồi tốt." Trên mặt không ngừng đắc ý.

Còn cần chiếm vị trí chỗ ngồi hả?" Tôi trêu ghẹo mà nói, ngồi xuống chỗ mà cô ấy gọi "chỗ ngồi tốt".

"Có điều ở đây gần nơi lấy đồ ăn." Tâm Đồng hùng hồn mà nói.

Tôi cảm thấy tôi thật có duyên với kiểu "tiệc búp - phê", lần trước theo anh tham gia tiệc bạn học của anh cũng ăn theo kiểu tiệc búp - phê, lần này tiệc cảm ơn giáo sư cũng vậy, khá tốt không phải cùng địa điểm.

Tôi nhìn xung quanh, các sinh viên đã tới đông đủ.

" Giang Tuyết, là giáo sư Lạc đưa bạn tới sao?" Tâm Đồng nhỏ giọng cẩn thận hỏi.

Tôi lắc đầu. "Không phải. Anh ấy có lớp lúc năm giờ, không kịp về nhà đưa mình tới, là mình đi xe buýt tới."

"Chút nữa, bạn định về xe buýt luôn à?"

"Khi kết thúc mình gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón mình."

"Như thế hả!" Tâm Đồng nói tiếp. "Vốn là muốn hẹn bạn cùng đi hát KTV."

Tâm Đồng so với tôi ở lớp có rất nhiều bạn học.

"Mình đi cũng chỉ là làm cho mọi người mất hưng phấn mà thôi." Tôi đi nhất đinh bọn họ sẽ buồn bực.

"Nói những lời như thế để làm gì?" Tâm Đồng nhíu mày nói.

"Không nói. Chủ trì viên đang nói, chú ý nghe đi." Tôi nhạy bén mà ngừng đề tài này.

Thời gian này, sinh viên sắp xếp rất nhiều tiết mục văn nghệ xen kẽ, trong đó mọi người thật sự tận hưởng chơi đùa, giống như tiệc cảm ơn giáo sư không phải các giáo sư là nhận vật chính, mà là chúng tôi. Thời khắc các sinh viên có thể nắm bắt cuối cùng trước khi tốt nghiệp.

Đương nhiên, giáo sư vẫn phải cảm ơn, cho nên chúng tôi phái một người đại diện nói lời cảm ơn. Đọc diễn văn xong, mọi người bắt đầu cùng giáo sư chụp ảnh làm kỷ niệm.

Tôi cũng bị Tâm Đồng cùng một số sinh viên kéo đi chụp ảnh, ánh sáng lóe lên khiến mắt tôi thật đau, cuối cùng cũng thoát ra được.

"Phù, không ngờ chụp ảnh cũng khiến người mệt mỏi thế." Tâm Đồng cầm lấy ly nước mãnh liệt uống.

"Biết là tốt rồi, không cần lần sau sẽ kéo mình đi khắp nơi chụp ảnh." Tôi nhịn không nổi nói.

Tâm Đồng nhe răng cười. "Được, dù sao cũng không sai biệt lắm."

Chín giờ, tiệc cảm ơn tràn ngập sung sướиɠ cùng buồn phiền đã kết thúc.

"Giang Tuyết, muốn mình cùng chờ giáo sư Lạc đến không?" Tâm Đồng hỏi.

"Không cần." Tôi nhìn về phía Tâm Đồng. "Mọi người không phải đang đợi bạn sao!"

"Vậy được rồi. Một mình bạn cẩn thận một chút."

"Ừ. Bạn đi đi, mình gọi điện cho Lạc." Tôi thúc giục cô ấy.

Sau khi Tâm Đồng rời đi, tôi mới lấy điện thoại muốn gọi cho Lạc.

Trên điện thoại cho thấy tôi có tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ, mặc dù tôi thấy buồn bực, nhưng vẫn mở tin nhắn ra đọc.

"Tiểu Tuyết, thực xin lỗi, anh không thể đi đón em. Tống Thiến gọi điện cho anh, anh cảm thấy cảm xúc của cô ấy sa sút, cho nên anh đi xem cô ấy thế nào. Mình em về nhà cẩn thận, sau khi đọc được tin nhắn này thì điện thoại cho anh."

Phải không? Không thể đến đón tôi......... Trong lòng nảy lên một cỗ mất mác.

Tôi nhìn thấy các cuộc gọi nhỡ, đều là anh gọi đến, có thể là vừa nãy ầm ỹ, cho nên tôi không biết, anh mới nhắn tin để lại.

Tôi thong thả đi bộ đến chỗ trạm xe buýt, buồn bực mà nghĩ anh thế nhưng vì Tống Thiến mà vứt bỏ tôi, vị trí tôi ở trong lòng anh không bằng Tống thiến sao?

Điều này, lòng tôi phút chốc chìm xuống đáy cốc. Tôi thất thần đi tới trạm xe buýt đứng.

" Giang Tuyết, muốn cùng chúng tôi đi ca hát không?"

Không biết khi nào, chiếc xe dừng ở phía trước tôi, trong xe đều là bạn học cùng lớp.

"Tôi....." Tôi mở miệng muốn cự tuyệt, nguyên nhân là tôi cùng bọn họ không quen biết, nhưng bọn họ cắt ngang lời nói của tôi.

"Theo chúng mình đi! Đại học năm bốn qua, chúng ta chưa từng nói cái gì, cũng không có cơ hội cùng một chỗ chơi đùa. Hiện tại sắp tốt nghiệp, chẳng lẽ ngay cả một lần cũng không chịu cùng chúng tôi đi chơi sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi chính là cố lấy dũng khí mời bạn theo chúng tôi đi chơi nha!"

"Sau khi tốt nghiệp, chúng ta cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa."

Bọn họ cố gắng thuyết phục tôi, tôi nghĩ về nhà cũng chỉ có một mình tôi, tôi không muốn ở nhà nghĩ ngợi lung tung chờ anh trở về, vì thế tôi đáp ứng bọn họ, ngồi lên xe.

Bên trong KTV, tiếng nhạc rung trời, tôi lẳng lặng ngồi một bên xem bọn họ vui đùa. Nếu Tâm Đồng biết tôi không cùng cô ấy đi, ngược lại cùng một nhóm bạn học khác đến KTV, cô ấy có thể sẽ tức giận đến giậm chân.

" Giang Tuyết, nếu đã đến đây rồi thì hát một bài nhá." Một người bắt đầu nói đến tôi.

"Không cần, mọi người hát đi, mình có chút mệt." Tôi cự tuyệt lòng tốt của cô ấy.

"Vậy được rồi." Bạn học kia hảo tâm bỏ qua cho tôi.

Không biết anh và Tống Thiến bây giờ làm gì.......

Cúi đầu nhìn đồng hồ đã mười một giờ. Tôi nghĩ bọn họ có thể hát cả đêm mà tôi không muốn ở lại lâu hơn và sau đó không có xe để về, tôi không mạo hiểm đi đón tắc xi.

Vì thế, tôi bèn lấy cớ thân thể không khỏe mà đi về trước.

Đi tới cửa, tôi thấy trong đèn trong nhà sáng, anh đã về.

Mở cửa, anh đang ngồi trong phòng khách. Anh vừa thấy tôi, lập tức liền hỏi: "Tiểu Tuyết, em làm sao trễ như vậy mới trở về?"

Tôi nhìn anh thấy được sốt ruột cùng lo lắng.

"Bạn học hẹn em đi ca hát." Tôi thản nhiên mà nói.

"Vậy sao em không gọi cho anh nói một tiếng? Em không đọc được tin nhắn anh gửi cho em sao?" Anh vội vàng mà nói.

"Có, em đã đọc được."

"Tại sao em không gọi cho anh?"

Tôi không lên tiếng, tôi căn bản không muốn gọi.

Anh đi tới ôm tôi. "Có phải anh không tới đón em, nên em giận anh?"

Tôi trầm mặc không lên tiếng.

"Em không nói là anh đoán đúng rồi phải không?" Anh vổ về đầu tôi. "Thật xin lỗi, anh không phải cố ý. Tống Thiến ở trong điện thoại khóc thút thít, anh nghĩ cô ấy có chuyện gì, cho nên mới đến xem cô ấy thế nào, không đi đón em được."

Thêm Bình Luận