Ông Xã Là Giáo Sư

6.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chuyện tình hài hước của một cô gái lạnh lùng và một anh chàng giáo sư táo bạo là nội dung chính trong truyện Ông Xã Là Giáo Sư của tác giả Tử Tuyền. Đối với nhiều người, cô là một cô gái bình thường, …
Xem Thêm

"Vẻ đẹp thê lương?" Tôi cười to. "Đường đường là một giáo sư khoa Quản trị - kinh doanh cũng có thể nhận thức quan niệm này, thật làm cho em đây khoa Trung văn bái phục."

"Dám trêu anh?" Anh nhíu mày. "Em không nghĩ rằng đây là anh đang an ủi em sao? Lòng tốt của anh đều bị em đạp lên."

"Đúng, đúng, đúng, là em sai." Tôi chân thật mà nhận lỗi, cũng biết chẳng qua anh chỉ trách móc thôi.

"Tiểu Tuyết, em trở nên thường xuyên cười hơn." Anh mắt thâm trầm của anh nhìn tôi.

Anh cũng phát hiện? Nhưng mà anh phát hiện quá muộn.

"Vậy sao?" Tôi không được tự nhiên mà hỏi.

"Anh thích em cười, anh nói rồi em cười rất đẹp." Giọng nói nhẹ nhàng của anh chậm như gió thổi bên tai.

Khuôn mặt nóng lên, tôi có chút thẹn thùng nói: "Em biết rồi!" Vừa nói ra khỏi miệng, tôi mới phát hiện tôi lại có thể dùng giọng điệu làm nũng nói chuyện.

Anh cười giống như một con mèo ăn cắp thịt, tôi giả bộ làm như không phát hiện. Đi rong chơi giữa những ngọn núi, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, quên mất mọi chuyện trên đời; khó trách thời xưa ẩn sĩ muốn chọn rừng núi làm nơi ở.

"Lạc, em mệt."

"Chúng ta tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi."

Chúng tôi tìm một chỗ tùy ý có thể ngồi xuống.

"Mới đi một chút, em đã kêu mệt rồi, sức khỏe không tốt nha!" Anh chế nhạo tôi nói.

"Em gần đây có vẻ khá dễ mệt." Tôi vì mình làm sáng tỏ.

"Thân thể không thoải mái sao?"

"Không có." Nếu không có mới ký lạ.

"Vậy cũng có thể là em ít vận động." Anh thay tôi tìm một lý do hợp lý.

"Có lẽ vậy." Tôi không thể phủ nhận.

Buổi chiều ở Dương Minh sơn, mây mù bao phủ trên núi, bắt đầu mưa phùn, khiến cho thời tiết lạnh rất nhiều, nhưng cũng thêm một chút vẻ đẹp mông lung.

"Người thi sĩ cổ đại, nếu thấy cảnh tượng xinh đẹp này, chắc chắn sớm viết ra mấy bài thơ nha!" Tôi thầm nghĩ.

"Vậy còn em? Sinh viên khoa Trung văn." Anh cười nhìn tôi.

"Em?" Tôi cười nhạo một tiếng. "Em mới không lợi hại như thế."

Nhiều lắm gặp nhiều áp lực khi nộp bài tập, vì viết ra một bài thơ hoặc một đoạn báo cáo cho qua chuyện thôi. Cái gì "vì văn tạo chuyện"*? Tôi có thể giải thích một chút.

* Ý nói là: Để viết văn học, ép buộc mình phải có một số cảm xúc, để viết một người sinh động trong tác phẩm; đơn giản mà nói tình cảnh không có tác dụng đến giả vờ phiền phức.

Trái lại chính là "Vì chuyện tạo văn."

"Nhìn ra được." Trong mắt tồn tại sự hài hước.

Tôi không để ý đến sự trêu đùa của anh, tự ý thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, một trận gió thổi tới, tôi sợ run cả người.

Anh ôm tôi. "Chúng ta đi xuống núi."

"Vì sao? Chúng ta mới đến không bao lâu."

"Núi lộng gió, em mặc phong phanh như vậy, sẽ cảm lạnh. Hơn nữa chúng ta không mang theo dù, mưa to thì sao?" Anh cố gắng thuyết phục tôi.

"Em không lạnh nha! Huống chi mưa rất nhỏ, ở lại một chút cũng không sao." Tôi cố gắng xoay chuyển tình thế.

"Không lạnh? Vậy ai đang rúc ở trong ngực anh?" Anh nhướng mày.

"Nghe lời anh, cuối cùng được rồi chứ?" Tôi nhấp hé miệng.

"Đừng không vui, lần sau anh sẽ đưa em lên xem cảnh đêm."

"Ừ." Miễn cưỡng đồng ý.

☆ ☆ ☆

Trên đường về, tôi có chút mệt cho nên dọc đường đi tôi đều là mệt mỏi muốn ngủ, về nhà khi nào tôi cũng không rõ.

"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, dậy đi, chúng ta về đến nhà rồi." Anh gọi tôi.

Tôi mơ hồ tỉnh lại, giọng diệu hồn nhiên nói: "Về nhà rồi hả?"

Anh bỗng nhiên hôn lên trán tôi một cái.

Tôi mở mịt mà hỏi: "Anh làm gì hôn trộn lén em?"

"Bởi vì em như vậy rất đáng yêu."

Còn nói tôi đáng yêu. Thần trì tôi đã tỉnh táo một phần. "Xuống xe đi."

Chúng tôi cùng xuống xe đi vào nhà, vừa tới cửa đã thấy một cô gái đứng lặng hồi lâu, Lạc dừng bước, khϊếp sợ mà kêu lên một cái tên: "Tống Thiến?"

Cái tên này, toàn bộ tinh thần tôi tỉnh táo lại. "Là em, Thiệu Nông."

Phòng khách ---- "Tống tiểu thư mời dùng trà."

"Cảm ơn." Cô ấy tiếp nhận nước trà. "Chị có thể gọi em là Tống Thiến. Em nghĩ chị chính là vợ của Thiệu Nông phải không?"

Anh thay tôi đáp lời. "Tống Thiến, giới thiệu với em một chút, cô ấy là vợ của anh, Hạ Giang Tuyết." Lại chuyển hướng tôi nói:

"Tiểu Tuyết, em đã biết rõ cô ấy là ai, anh sẽ không giới thiệu nữa."

"Xin chào, Tống Thiến." Tôi thuận theo ý gọi tên của cô ấy.

"Thiệu Nông ánh mắt của anh thật tốt, lấy được người vợ xinh đẹp như vậy." Tống Thiến vui vẻ tươi cười nói.

"Tống Thiến, là Tiểu Quân nói cho em biết chỗ ở của anh?"

"Ừ. Trước đó vài ngày, em trở về cùng chị Tiểu Quân có liên lạc, cô ấy nhắc đến các anh chị, vì thế em xin chị ấy cách liên lạc, nghĩ đến gặp anh, chúng ta cũng thật lâu không gặp." Tống Thiến giải thích rõ mục đích đến đây.

"Chỉ có điều, gặp được anh cảm thấy anh vẫn như trước, không có gì thay đổi." Ánh mắt lóe lên ý cười.

Anh nhéch lên khóe môi một chút nụ cười yếu ớt. "Em cũng vậy. Nghe Tiểu Quân nói, em cùng chồng ra nước ngoài, như thế nào lại trở về, ở nước ngoài cuộc sống không tốt sao?"

Tôi nhìn thấy trong mắt Tống Thiến rất nhanh hiện lên một chút buồn bã, lòng tôi cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ đã từng không tốt sao? Nhưng cô ----

"Tốt lắm, chính là xuất hiện cảm xúc nhớ nhà thôi." Cô cười đến mức sáng lạn.

Cô ấy rất đẹp. Mái tóc dài tự nhiên mà rối tung ở trên vai, khuôn mặt trang điểm nhẹ, lộ vẻ càng xinh đẹp giống như đóa hoa bách hợp.

Tống Thiến quả là có điểm thu hút người khác, nhưng không biết anh là thích cô ấy ở điểm nào? Chỉ có điều, tôi có thể xác định anh không phải người nông cạn mà bị sắc đẹp bên ngoài của cô ấy hấp dẫn.

"Đúng rồi, chồng của em lần này có về cùng em không?" Anh quan tâm hỏi thăm.

"Ách..... Anh ấy vội công tác, không có cách nào về cùng em." Tống Thiến ấp úng trả lời. "Đừng nói về anh ấy nữa. Hôm nay em ngoài chuyện đến xem anh thế nào, còn muốn nói cho anh biết một chuyện."

"Hả? Chuyện gì."

"Em......"

Tống Thiến muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt nhìn tôi, khoảnh khắc tôi hiểu được ý của cô. Tôi mở miệng mà nói.

"Lạc, em có chút mệt, em lên trước nghỉ ngơi. Anh cùng Tống Thiến cứ nói chuyện." Tôi qua loa tìm một lý do.

"Được, em lên trước đi."

Tôi lên lầu, Tống Thiến hướng về phía tôi ánh mặt xin lỗi.

Trở lại phòng, tôi nằm trên giường.

Tống Thiến muốn nói với anh chuyện gì đó? Yêu cầu cùng anh một mình nói mới được?

Còn có anh mắt của cô ấy lóe lên một chút buồn bã chuyện gì đã xảy ra sao? Có thể nào khó khăn có liên quan đến việc cô ấy trở về lần này?

Tôi thầm khiển trách chính mình, điều tôi quan tâm không phải là Tống Thiến, mà là Lạc gặp Tống Thiến, trong lòng nghĩ như thế nào? Dù sao anh và cô ấy đã từng là người yêu.........

Sẽ không, đây là chuyện quá khứ, hơn nữa họ cũng đều đã kết hôn. Tôi không muốn nghĩ nhiều, tôi ở trong lòng tự nói với mình như thế.

Không hiểu được hai người ở dưới lầu nói chuyện gì......

Một lúc lâu, Lạc mở cửa tiến vào phòng.

"Sao anh lại lên đây? Tống Thiến đâu?" Tôi lập tức ngồi dậy.

"Đi rồi." Anh ngồi bên cạnh tôi.

"Đi rồi?" Tôi nhíu mày. "Vậy sao anh không nói với em?"

"Em không phải muốn nghỉ ngơi sao?"

"Anh trong lòng biết rõ đây chẳng qua là lấy cớ."Tôi không tin anh không nhìn ra dụng ý của Tống Thiến.

"Có muốn biết Tống Thiến nói với anh cái gì không hả?" Anh cười xảo quyệt.

Đương nhiên muốn a! Nhưng mà tôi mạnh miệng nói không muốn.

"Nói một đường nghĩ một nẻo." Anh búng nhẹ cái trán của tôi. "Tống Thiến là xin lỗi anh."

"Xin lỗi? Xin lỗi cái gì?"

Thêm Bình Luận