"Vậy được rồi."
Tôi đi đến ôm lấy cha, cha rõ ràng là bị chấn động.
"Cha, con thật sự rất hạnh phúc, cha không cần lo lắng cho con." Tôi cười nhìn cha.
Cha vui mừng mà nở nụ cười. "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Dĩ đến vỗ lưng tôi. "Mau đi đi, không phải Thiệu Nông và Vũ Hiên đang chờ con sao"
"Dạ. Chúng con sẽ sớm trở về."
Đi ra khỏi phòng, Vũ Hiên chạy tới phía tôi.
"Chị, chị thật chậm nha!" Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn là không kiên nhẫn.
Tôi nhéo hai má đáng yêu của em. "Chúng ta hiện tại đi nhanh đi."
Anh đã ở trên xe chờ chúng ta, tôi trước tiên cho Vũ Hiên ngồi ở ghế sau, chính mình tiến lên ngồi ghế trước.
"Xuất phát!" Vũ Hiên hưng phấn nói.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của Vũ Hiên, tôi và anh đều nhìn nhau cười, sau đó anh liền khởi động xe hướng phía khu vực nội thành.
Trên đường, tôi hỏi anh: "Anh cùng cha nói chuyện gì thế?"
Anh cúi đầu mà cười ra tiếng: "Cha nói anh không được để em bắt bạt."
"Cha sẽ không nói như thế." Tôi bất bình mà phản bác. "Hơn nữa, em sẽ không bao giờ bắt nạt anh." Tôi rầu rĩ mà nói.
Anh nhìn tôi cười.
"Nhưng mà, cha thật sự rất thích anh."
Anh kéo tay tôi nắm lấy dặt ở trên đùi anh. "Cha yêu cả hai."
Tôi hiểu được ý tứ của anh, tôi trở tay nắm lấy tay anh, nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào. Gặp gỡ anh, tôi cười nhiều hơn.....
Bỗng nhiên, Vũ Hiên từ phía sau tiến lên hỏi.
"Chị, anh rể, đến nơi chưa?"
Tôi rút tay của tôi ra, đem Vũ Hiên trở về chỗ ngồi. "Vũ Hiên, anh rể đang lái xe, em ngoan ngoãn ngồi xuống, đợi lát nữa."
"Vâng."
Xe tiếp tục chạy tới khu vực nội thành.
☆ ☆ ☆
Sau tết không bao lâu, trường học liền khai giảng.
Thời gian nghỉ rất nhàm chán, tôi cần phải lên lớp, tôi lại oán hận thởi gian nghỉ quá ngắn, thật không biết đây là loại tâm tình gì. Nhưng mà về sau tôi sẽ không được nghỉ đông và nghỉ hè nữa, thời gian làm sinh viên, chỉ còn một học kỳ nữa.
Nhưng mà, rõ ràng không phải tất cả mọi người đều có ý nghĩ giống tôi, lớp học vẫn có nhiều người bỏ học, đi trễ.
"Giang Tuyết, nghỉ đông bạn và giáo sư Lạc có đi đâu chơi không?" Tâm Đồng đi bên cạnh tò mò hỏi han.
Tôi suy nghĩ một chút, mới trả lời: "Miễn cưỡng có tính không?"
Trên mặt Tâm Đồng lộ ra vẻ nghi hoặc: "Có thì có, không có thì không có, còn cái gì "miễn cưỡng" có tính không?"
"Nếu cùng nhau đi dạo về nhà của minh trong dịp năm mới, thì đó là có." Tôi hảo tâm cởi bỏ nghi ngờ của Tâm Đồng.
"Không thể nào!" Tâm Đồng kinh ngạc. "Nghĩ đông ít nhất là một tháng nha! Thế nhưng các người cũng không có đi đâu chơi, cuộc sống của hai người thực sự không thú vị." Tâm Đồng khá không đồng ý. "Mình cùng bạn trai đi A Lý Sơn chơi một chuyến!"
Thấy Tâm Đồng tràn đầy hơi thở tình yêu, tôi nhịn không được đùa cô: "Đúng vậy, xem bộ dạng bạn ngọt ngào, bạn không cần nói mình cũng biết bạn sẽ không dễ dàng buông tha kỳ nghỉ đông này."
"Đừng giễu cợt mình." Tâm Đồng hai má đỏ lên.
Tôi nhìn bộ dáng Tâm Đồng xấu hổ mà buồn cười. Bình thường Tâm Đồng rất hoạt bát, chỉ cần nhắc đến bạn trai, sẽ hiện ra một cô gái nhỏ bé, làm người ta không giám khinh thường sức mạnh của tình yêu.
Hiện giờ, tôi cũng đã hiểu rồi.
"Đúng rồi, hôm nay mình muốn đi tham quan nhà của bạn và giáo sư Lạc." Tâm Đồng đưa ra yêu cầu.
"Bây giờ sao?"
"Đương nhiên là bây giờ. Mình chưa có ghé qua." Tâm Đồng cong miệng.
Tôi cười, Tâm Đồng nói nhà của tôi và anh giống như là một địa diểm du lịch, giống như là không đi không được.
"Được rồi." Tôi vui vẻ đáp ứng.
"Có nên nói cho giáo sư Lạc một tiếng không?"
"Không cần." Tôi cảm thấy chuyện này không có gì cả.
"Vậy đi thôi! Mình chở bạn." Tâm Đồng có chút hưng phấn.
"Ừ."
Sau đó, Tâm Đồng chở tôi trên chiếc xe 50CC của mình trên các đường phố, tôi ngồi phía sau nói cho cố ấy địa chỉ nhà.
Dọc theo đường đi vô cùng thuận lợi, thế nhưng cách nhà không xa, chúng tôi xảy ra tai nạn. Một chiếc xe chạy phía trước không xa không hề báo trước mà rẽ, phía sau chúng tôi phanh lại không kịp, cho lên xảy ra va chạm, ngay cả xe của người đàn ông kia văng ra xa.
Ah! Đau quá.... Tôi đau không nói ra lời, nhìn qua Tâm Đồng, cô ấy cũng không tốt chút nào.
Người đàn ông kia chạy đến xem tình trạng chúng tôi ra sao.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi....! Tôi chú ý phía sau có xe...... Hai người có sao không?"
Tôi và Tâm Đồng chịu đau đứng lên. Tâm Đồng lập tức mắng to: "Ông có biết lái xe hay không hả? Bị mù hay sao mà không thấy chúng tôi?"
Người đàn ông kia lo lắng nhìn về phía chúng tôi xin lỗi, bày tỏ nguyện ý bồi thường mọi tổn thất cho chúng tôi, sau khi để lại tính danh, cách liên hệ, Tâm Đồng mới cho ông ta đi.
Trải qua một phen kinh hồn, cuồi cùng chúng tôi cũng về tới nhà của tôi và anh.
"Tâm Đồng, bạn ngồi trước đi, mình đi lấy hộp thuốc." Sau khi mang hộp thuốc ra, "Đến đây, mình giúp bạn bôi thuốc."
"Không cần, mình tự làm được rồi. Trước tiên bạn nên xem lại bạn đi, quần của bạn đều bị cọ sát rách rồi." Tâm Đồng cầm lấy bông tăm chấm thuốc bắt đầu rửa miệng vết thương.
Cúi người kiểm tra chính mình, thật sự thảm. Tôi vén ống quần lên tới đầu gối, cô tình nhìn thấy nhiều vết bầm tím, trấy xước rất nhiều. May là hôm nay chúng tôi mặc trang phục mùa đông, nếu không có khả năng sẽ nghiêm trọng hơn. Mang theo loại tâm tình an ủi này, tôi cũng bắt đầu bôi thuốc.
"Tâm Đồng, thật xin lỗi, đều tại mình." Tâm Đồng mang theo vẻ mặt áy náy, tự trách nói.
"Đồ ngốc, cũng đâu phải tại bạn, sao phải xin lỗi mình." Tôi cười nhạt. "Chỉ có thể nói chúng ta xui xẻo."
"Đúng vậy a, thật xui xẻo!" Tâm Đồng vẻ mặt đau khổ, đột nhiên kêu to nói: "Xong rồi, nếu giáo sư Lạc biết chuyện này, anh có tức giận hay không? Có thể chạy tới mắng mình không?"
Không đến mức chạy đến mắng Tâm Đồng, nhưng có thể chắc chắn chính là anh sẽ tức giận. Cho nên tôi không muốn anh biết.
"Tâm Đồng, bạn đừng khẩn trương." Tôi trấn an tâm tình hoảng loạn của cô. "Lạc sẽ không biết, chỉ cần chúng ta không nói."
Tâm Đồng chấn chờ một chút. "Nhưng mà, vết thương của bạn........"
"Mình sẽ mặc quần dài, anh sẽ không phát hiện. May là không bị thương trên mặt, bằng không muốn giấu cũng không được." Tôi sớm đã nghĩ ra biện pháp đối phó.
"Như vậy hai người không thể 'quan hệ....'?"
Tôi liến mắt cắt ngang cô, tôi đẩy nhẹ cái trán của cô. "Bây giờ, bạn còn nói linh tinh."
"Thật sự không cho giáo sư Lạc biết?"
"Đúng."
Bôi thuốc xong, tôi cất hộp thuốc cất đi, dọn sạch hiện trường, lần này cũng mang rác đi bỏ. "Bạn ngồi đây một chút, mình lấy quần cho thay."
"Không cần, mình phải về nha thay quần áo, xe cũng nên dắt đi sửa." Tâm Đồng cười khổ. "Kết quả không thể tham quan nhà, mà lại phát sinh chuyện như vậy." Cô nhìn quanh nhà một chút.
"Bạn có thề đến đây bất cứ lúc nào."
"Được."
Tôi tiễn Tâm Đồng ra ngoài. "Đi đường cẩn thận."
Kế tiếp, tôi phải xử lý "chứng cớ" trên người mình.
☆ ☆ ☆
Sau khi nhìn thấy anh đi vào phòng tắm, tôi mới tranh thủ xuống lầu bôi thuốc. Hai ngày nay, tôi đều thừa dịp anh không chú ý thì bôi thuốc.
Nhìn vào vết thương ở trên đùi, vết bầm tím lớn và nhỏ, lòng tôi nghĩ không biết khi nào mới tốt hơn được, thời điểm tắm rửa đau nhức muốn chết, biết rõ miệng vất thương không thể đυ.ng vào nước, nhưng mà cũng không cách nào tránh được.
Sáng hôm sau vụ tai nạn, toàn bộ cơ thể tôi đau nhức, như là cả xương cốt đều dời đi, có thể nguyên do bị chấn động quá lớn, làm hai ban đêm tôi ngủ không ngon.
Nhẫn nại, qua vài ngày là tốt rồi. Tôi bôi thuốc xong, cắn răng xoa mảng lớn tím bầm, hy vọng nó mau tan đi.