Như một người kỳ lạ, đương nhiên chúng tôi mới chú ý đến anh ta.
Tôi mỉm cười với Lý Tình. "2h30, tự nhiên sẽ biết, hà cớ gì phải đoán chứ?"
Bởi vì công việc này, tôi cười nhiều hơn; cũng không thể lấy gương mặt không chút biểu tình đi đối mặt với khách.
"Như vậy mới không buồn chán a!" Lý Tình cãi lại.
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Chỉ Lăng nói giúp Lý Tình. "Tôi cảm thấy như vậy rất phấn khích nha."
Cả hai đều thông đồng cùng nhau, tôi cũng không muốn cùng họ tranh luận. Hơn nữa tranh luận việc này cũng không tác dụng gì. Vì vậy, tôi không trả lời họ.
Họ cùng tôi ở chung hơn nửa tháng, hơi chút hiểu rõ tính tình của tôi. Biết tôi không muốn nhiều lời, liền thức thời mà không hề mở miệng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cũng đến 2h30.
Hai người này tập trung nhìn thẳng cửa tiệm không tha, muốn nhìn một chút người kia rốt cuộc có tới hay không. Tôi tuy là không giống họ khoa trương thế, nhưng tôi muốn biết người kia có hay không nghị lực, mỗi ngày đúng giờ đến đây. Mắt của tôi không nhằm một đích nhìn về phía cửa tiệm.
Tiếng chuông kêu vang, thân ảnh quen thuộc đẩy cửa tiến vào.
"Hoan nghênh quý khách." Ba người chúng tôi bình thường giống nhau nói, nhưng giọng nói trên lại hơn một chút hưng phấn.
Anh ta như thường ngày hướng tới cái bàn kia gần như vị trí thuộc về anh ta. Mà tôi đi theo phía sau anh ta, chuẩn bị làm công việc của tôi.
Chờ anh ta ngồi xuống, tôi đưa menu cho anh ta, để anh ta chọn món.
Anh ta tựa hồ đối với nội dung không hề quyết định, đem menu lật tới lật lui. Tôi ở một bên chờ anh ta đồng thời cũng bắt đầu đánh giá anh ta. Có lẽ vừa mới cùng đồng nghiệp bàn tán liên quan đến anh ta, nên tôi đối với anh ta nổi lên một tia hiếu kỳ.
Anh ấy trông khá đẹp, một đôi mắt sâu mà sáng ngời, mũi cao, đôi môi mỏng và gợi cảm, tôn lên ngũ quan hoàn mỹ. Không thể phủ nhận rằng, anh ta là một người đàn ông xuất sắc, chắc chắn có nhiều phụ nữ đối với anh ta ngu muội.
Nhưng tại sao tôi cảm giác được anh ta không vui? Chuyện gì làm anh ta không vui chứ? Tôi cứ nghĩ, tôi hoàn toàn say sưa.
"Tiểu thư? Tiểu thư?"
Cúi đầu nặng nề tiếng nói truyền vào trong tai tôi, làm cho tôi phục hồi tinh thần.
"Thực xin lỗi. Xin hỏi anh dùng gì?" Chết tiệt, tôi như thế ở trước mặt anh ta thất lễ.
Anh ta lộ ra một nụ cười ôn nhu. "Không sao. Phiền lòng bạn, tôi muốn một ly cà phê."
Tôi rất nhanh ghi lại, sau đó rời đi.
Trở lại quầy bar, bàn giao một chút, tôi bắt đầu tự kiểm điểm chính mình.
Vì sao tôi muốn đi tìm tòi một người đàn ông tôi không biết? Đây không phải là tôi luôn luôn thờ ơ với những nghĩ ngợi hay sao. Anh ta không vui, tôi liên quan gì?
Trog những năm qua, tôi dùng đến "sự thờ ơ" bọc chính mình. Đối vời bất cứ chuyện gì, tôi khống chế chính mình không cần có nhiều cảm xúc; đối vời bất luận kẻ nào tôi không có dư thừa tình cảm. Khóc lớn cười to, lại càng không có khả năng.
Sẽ không, mình chỉ là nhất thời, mới có thể bị anh ta tác động một tia hứng thú. Không sai, nhất định là như vậy.
Không bao lâu, Lý Tình mang cho tôi một ly cà phê lại lần nữa đi về phía anh.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt như có điều cần suy nghĩ.
Tôi cẩn thận đặt cà phê xuống, không muốn quấy rầy anh ấy.
"Chỉ Lăng, anh ta quả nhiên lại tới."
"A Tình, bạn nghĩ có phải anh ta là là kẻ có tiền? Nếu không thì làm sao chiều nào cũng đến nơi này, anh ta không cần làm việc sao?"
"Rất có thể."
Trở lại quầy bar, tôi nghe được họ nói rất đúng.
"Oa, kẻ có tiền, bộ dạng lại đẹp trai, thật sự là bạn trai lý tưởng." Chỉ Lăng giọng điệu tràn đầy ngưỡng mộ.
"Bạn à! Đừng ảo tưởng, mọi người sẽ nghĩ thế nào về bạn." Lý Tình giội Chỉ Lăng một chậu nước lạnh.
Chỉ Lăng ấm ức nói: "Tôi không được, lẽ nào sẽ vừa ý bạn?"
"Yên tâm, ta có thể tự mình hiểu lấy." Lý Tình đáp lại một câu.
Tôi nhìn họ cãi nhau qua lại, cách thông minh là không gia nhập cuộc chiến.
Ai dè, Lý Tình lại nói một câu: "Tôi nghĩ Giang Tuyết có khả năng."
Hai người rất có ăn ý mà nhìn về phía tôi.
"Đúng vậy a! Giang Tuyết nhìn xinh đẹp, lại có tính khí, nhất định sẽ thu hút không ít các chàng trai." Chỉ Lăng hùa theo Lý Tình. Lúc này, hai người họ lại đúng cùng một phe.
Vào mùa hè này, tôi – Hạ Giang Tuyết có thể được coi trọng? Họ rất để mắt tôi.
"Các chị suy nghĩ nhiều quá. Em cùng anh ta cũng không biết nhau, chúng em trong lúc đó không có cùng xuất hiện." Tôi thản nhiên mà nói ra những lời này, hy vọng họ có thể ngừng nói đề tài nhàm chán này.
Nhưng Lý Tình không hề hiểu được dụng ý của tôi.
"Muốn biết còn không đơn giản? Hiện tại đi tới chào hỏi, không phải biết?"
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Tôi cảm thấy tình huống này có chút buồn cười, họ còn muốn giúp tô nối dây tơ hồng?
"Không cần, các chị không cần lo lắng cho em."
Lý Tình còn muốn nói cái gì, lại bị ánh mắt cuả tôi làm cho ngăn lại.
"Cảm ơn các chị, nhưng thật sự không cần." Nói xong tôi liền rời khỏi quấy bar, giúp khách tính tiền. Tôi là không cần quá nhiều tình cảm.
Khi bước vào tháng chín, gần đến màu thu, khí hậu không quá nóng, vào buổi chiều luôn luôn có một chút luồn gió nhẹ nhàng. Mà trường học cũng bắt đầu khai giảng.
Tôi không nghỉ làm ở quán cà phê. Các khóa học ít, công việc dạy kèm được xếp vào buổi tối, làm một công việc vào buổi chiều nhàn rỗi cũng tốt.
Trong khi hoàn thành hai tiết học, tôi chuẩn bị đi đến thư viện trong khoảng thời gian này trước khi đi làm buổi chiều.
Thư viện vẫn là chỗ mà tôi yêu thích nhất, có thể đọc sách này nọ, có thể ngủ, nhất là có máy điều hòa miễn phí. Vì vậy, có thời gian, tôi liền đi tới nơi này.
Tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, tôi bắt đầu đọc một vài cuốn tiểu thuyết. Không bao lâu, tôi đã mê muội trong thế giới sách.
"Giang Tuyết, Giang Tuyết."
Tiếng gọi làm cho tôi trở lại hiện thực, tôi ngẩng đầu nhìn xem ai là chủ sở hữu của giọng nói ấy.
Là Tâm Đồng.
Cô ngồi xuống bên cạnh tôi. "Tôi rốt cục cũng tìm được bạn."
"Chuyện gì?" Tôi hỏi cô.
"Ừ........" Tâm Đồng hình như có chút do dự.
Kỳ lạ, tôi biết Dương Tâm Đồng không phải như thế.
Tâm Đồng là một trong số rất ít người có thể thân thiết với tôi. Tính cách cô thẳng thắn, có chuyện liền nói, tính cách này, làm tôi đặc biệt yêu mến cô ấy. Tôi nhớ khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, câu nói đầu tiên cô nói là: "Bạn rất lạnh lùng." Ở ngay lúc đó, những lời này làm cho tôi có chút sửng sốt. Đúng vậy, tôi lạnh lùng, đây là mọi người đều biết. Nhưng chỉ có cô dám ở trước mặt tôi mà nói ra, những người khác chỉ dám ở sau lưng tôi nói một chút mà thôi.
"Phải không?" Tôi như thể trả lời cô.
Dương Tâm Đồng không nói gì nữa, bất quá từ đó chúng tôi trở thành bạn thân.
"Có chuyện gì thì nói, làm gì ấp a ấp úng vậy?" Tâm Đồng hôm nay có chút khác thường.
"Việc này......" Vẫn là muốn nói không nói được.
"Quên đi, không nói thì thôi." Tôi tiếp tục đọc sách.
Tâm Đồng nôn nóng. "Được rồi, tôi nói."
Tôi nhìn cô, chờ cô nói.
"Giang Tuyết, bạn có thể theo mình đến khoa quản trị kinh doanh không?" Tâm Đồng nhìn tôi thận trọng nói.
Tôi nhíu mày: "Khoa quản trị kinh doanh? Đến đó làm cái gì?"
Khoa quản trị kinh doanh - khoa Trung văn, chẳng chút liên quan, Tâm Đồng đến đó làm gì? Tìm người sao?
Thắc mắc của tôi lập tức được giải thích.
"Mình nói cho bạn biết a, một vị giáo sư tuổi trẻ mới đến khoa quản trị kinh doanh giảng dạy, rất đẹp trai nha." Tâm Đồng mắt sáng rực lên. "Nghe nói khóa học này rất phổ biến, và chỉ có hai, ba mươi người học, sau này biết anh ta đến dạy, người trong khoa quản trị kinh doanh đăng kí học tăng liên tục, ngay cả mọi người khoa khác cũng đến học dự thính (học kỳ phụ) nữa chứ! Bạn nói anh ta lợi hại hay không?"