"Lại nữa rồi, mỗi lần nhắc tới đề tài bạn trai này, bạn liền làm ra vẻ không liên quan." Tâm Đồng giận tím mặt. "Bạn, bạn, cũng không thể hăng hái một chút? Tìm một người đàn ông nói chuyện yêu đương không tốt sao? Đừng lúc nào cũng vẻ mặt lạnh lùng, bộ dạng chuyện gì cũng đều không liên quan." Tâm Đồng nói một hơi.
Tôi biết Tâm Đồng là tốt cho tôi, cho nên tôi cũng tùy để cho cô ấy nói.
Nhưng mà, phía trước một nam một nữ sánh vai đi. Là Lạc Thiệu Nông cùng nữ lão sư, họ đang đi đến khoa kinh doanh.
Không biết Lạc Thiệu Nông nói gì, làm cho nữ lão sư kia cười vui vẻ. Thấy hai người bộ dạng nói nói cười cười, không biết thế nào, trái tim của tôi toát ra một cảm xúc ê ẩm.
Tôi vẫn nhìn họ cho đến khi họ biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Dường như phát hiện không chuyên tâm của tôi, Tâm Đồng đẩy tôi mà nói: "Bạn rốt cuộc có đem lời của mình nghe lọt không?"
Dứt bỏ cảm xúc không hiểu kia, tôi đối Tâm Đồng nói: "Mình hiểu bạn là quan tâm mình, nhưng chuyện tình cảm rất khó nói, thuận theo tự nhiên không phải tốt hơn sao? Bạn đừng lo lắng cho mình."
"Chỉ biết bạn sẽ nói như vậy." Tâm Đồng bày vẻ mặt đáng ghét.
Tôi bật cười nói: "Được rồi! Đừng có bày vẻ mặt này, cẩn thận bạn trai bạn nhìn thấy sẽ chê cười."
Vừa nói tới bạn trai, Tâm Đồng liền đỏ mặt. "Anh ta sẽ không."
Kết thúc chuyện này ngay khi Tâm Đồng đang xấu hổ.
☆ ☆ ☆
Kéo thân hình mệt mỏi, tôi trở lại căn phòng nhỏ của tôi.
Mở cửa chào đón tôi vẫn là một căn phòng vắng vẻ cùng đen tối, tôi đưa tay bật đèn, tối tăm thoáng chốc biến mất, nhưng cô độc vẫn còn.
Tôi tung mình về phía giường, muốn nghỉ ngơi một chút, để tứ chi nhàn rỗi, không hề hoạt động. Nhưng là đầu óc của tôi lại hoạt động, tôi nghĩ chuyện hôm nay cùng Tâm Đồng nói chuyện, cũng nhớ rõ Lạc Thiệu Nông và nữ lão sư kia cùng một chỗ.
Tâm Đồng lo lắng cho tôi, tôi hiểu rõ, cũng rất cảm ơn. Nhưng mà chuyện tình cảm tôi không có khả năng kiềm soát, để nó thuận theo tự nhiên đi, có lẽ tôi hiện tại đã muốn cũng không chừng. Là chỉ Lạc Thiệu Nông sao? Tôi không hiểu được. Nhưng mà, không phải tôi để ý đến anh ta chứ! Nếu không hôm nay làm thế nào tôi có loại cảm xúc không thể giải thích?
Rõ ràng anh đối với tôi có ảnh hưởng. Ở trước mặt anh, mặc kệ chuyện gì cũng lạnh lùng, mà anh luôn luôn bình tĩnh kiềm chế. Thật không biết bộ dạng anh mất đi lí trí là như thế nào.
Tôi đối với anh thế nhưng lại sinh ra tò mò, nếu để cho Tâm Đồng biết, cô ấy khẳng định sẽ kinh ngạc vô cùng. Không nên nghĩ nhiều như vậy. Tôi còn chuẩn bị tắm rửa, lên giường ngủ một giấc. Chuyện về sau rồi nói!
Mở to mắt, nhìn đồng hồ báo thức bên giường, 6h. Không ngờ tôi vậy mà sớm đã tỉnh, tôi nhắm mắt muốn ngủ thêm một chút, nhưng như thế nào cũng không ngủ được. Hết cách, tôi rời giường buông tha cho giấc ngủ.
Rửa mặt chải đầu xong, tối quyết định đi ra ngoài một chút.
Sáng sớm đường phố vô cùng yên tĩnh, gió nhẹ thổi tới sảng khoái thoải mái dễ chịu. Tôi dạo chơi, hưởng thụ giây phút nhàn nhã này.
Đi vào công viên kế bên. Bên trong công viên, sống động hơn rất nhiều trên đường phố, phần lớn trong số mọi người là những người cao tuổi tập thể dục, tôi ngồi trên ghế nhìn họ.
Tất cả họ đều đang làm bài tập mạnh mẽ, không bị mất tập trung vào cái nhìn của tuổi trẻ, có lẽ nhiều hơn trẻ hơn và năng động hơn.
Tôi sẽ như thế nào, có giống những ông già, bà già này không? Hơn nữa, chuyện tương lai đâu ai biết được? Sau khi tốt nghiệp tôi muốn làm cái gì cũng không biết, lại càng không nghĩ khi tôi về nhà.
Gần đây, luôn luôn lo lắng chuyện tốt nghiệp. Sách, tôi không tiếp tục đọc nữa, như thế không thể làm gì khác hơn là tìm việc làm. Thế nhưng rồi lại không biết nên tìm cái công việc gì. Nói thực ra, tôi đối với tương lại cảm thấy mù mịt, không biết làm sao. Ôi...... Chỉ còn một học kỳ.
Tôi đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện có người đến bên cạnh tôi.
"Chào! Tiểu Tuyết."
Thanh âm quen thuộc, tôi ngẩng đầu nhìn: "Lại là anh."
Lạc Thiệu Nông cười khanh khách nhìn tôi. "Em hình như không muốn gặp tôi?" Anh ngồi xuống bên cạnh tôi.
Kỳ thật, chính mình cũng không rõ rốt cuộc có hy vọng gặp anh. Chính là, khi tôi vừa thấy anh, tôi lại trở nên không phải là tôi. Cho nên tôi tránh né câu hỏi của anh. "Anh sao lại ở đây?"
Anh liếc mắt tôi một cái, hình như biết rõ tâm tính trốn tránh của tôi.
"Tôi mỗi buổi sáng đều tới chỗ này chạy bộ." Lập tức nói thêm một câu: "Ngoại trừ trời mưa."
Tôi ngờ vực nhìn anh, không cần anh nói vậy, tôi cũng hiểu được. Chỉ có điều ngược lại rất bội phục anh có nghị lực như vậy, nếu đổi lại tôi, có thể duy trì ba ngày phải vỗ tay.
"Không nghĩ tới hôm nay lại gặp em." Ánh mắt anh thâm thúy nhìn chằm chằm tôi.
Tôi tránh né ánh mắt ôn nhu của anh, nhìn thẳng về phía trước. "Trùng hợp mà thôi." Lại hỏi: "Anh ở gần đây?"
"Ừ." Anh gật đầu trả lời tôi.
Kế tiếp liền lâm vào một mảnh trầm mặc, ai cũng không mở miệng nói chuyện, sản xuất ra một bầu không khí quái dị.
Loại tình huống này, làm cho tôi cảm thấy buồn cười, tôi cùng anh giống như là người yêu cãi nhau, ai cũng không chịu hướng về phía đối phương cúi đầu khuất phục. Người yêu? Tôi nghĩ tôi cùng anh là người yêu? Thật quá hoang đường.
"Làm sao vậy? Sắc mặt em không được tốt!" Lạc Thiệu Nông quan tâm hỏi.
"Không có việc gì." Tôi có thể nào nói cho anh biết nguyên nhân? Vì sợ anh sẽ tiếp tục hỏi thêm, tôi khẩn trương dời đi tiêu điểm. "Anh vì cái gì chọn làm giáo sư, cũng chính là giáo viên?"
Lạc Thiệu Nông do dự một lát, hỏi lại tôi: "Vì sao hỏi như vậy?"
"Là tôi hỏi trước, anh trả lời trước."
Sau khi nghe xong lời của tôi, anh cười nhẹ. "Em thật đúng là không chịu thua a." Tôi phẫn nộ mà không nói lời nào.
Anh thu lại vẻ mặt, nói: "Tôi sẽ nói cho em biết đi, tôi lựa chọn làm giáo viên vì công việc giáo viên có thể mang lại cho tôi cảm giác thành tựu."
"Cảm giác thành tựu?" Tôi khó hiểu hỏi.
"Em không nghĩ rằng tôi dạy cho sinh viên những kiến thức, để sinh viên có thể áp dụng trong xã hội tương lai, là một điều tuyệt vời sao?" Lạc Thiệu Nông nghiêm túc nói.
Tôi cười. "Đúng, anh thực rất giỏi."
"Em cười cái gì?" Anh nhớ tới biểu cảm của tôi lần trước trong bữa ăn, chính anh cũng nhịn không được nở nụ cười.
Trong thời gian ngắn, hai chúng tôi ở một góc công viên không thể không cười. Thật lâu sau, chúng tôi mới ngừng cười.
"Đến em."
"Cái gì?"
Tôi nghi ngờ nhìn, Lạc Thiệu Nông lại tỉ mỉ nói: "Đến lượt em trả lời vấn đề của tôi."
Anh không phải cũng như tôi không chịu thua chứ! Bất quá, tôi cũng không muốn anh chiếm lợi thế. Như thế mới công bằng. "Bởi vì tốt nghiệp sớm." Tôi ngắn gọi đáp.
Anh an ủi tôi. "Cũng đúng. Còn lại mấy tháng thôi, cũng nên suy nghĩ đến tương lai."
Tôi than nhẹ một tiếng. "Đáng tiếc, hiện tại, tôi vô cùng mờ mịt."
"Cô gái ngốc, đừng nóng lòng, còn có thời gian đủ để em suy nghĩ một cách rõ ràng." Lạc Thiệu Nông cởi mở mà cười.
"Ừ! Tôi biết."
Tôi nghĩ rằng, ngoại trừ Tâm Đồng, Lạc Thiệu Nông xem như là người thứ hai tôi nói ra phiền muộn của mình. Tuy là, chúng tôi không có bàn tán đến cái gì, nhưng mà ít nhất anh hiểu rõ tôi phiền não cái gì. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi nghĩ muốn ở nơi này cùng anh có được một ít giải đáp, có lẽ, tôi nên nhìn thẳng lực ảnh hưởng của anh đối với tôi.
"Đang nghĩ gì?" Giọng nói nhẹ nhàng của anh vang bên tai tôi.
"Không có gì."
Tôi hít thở sau một hơi, sáng sớm không khí thật là trong lành, nhất thời tôi cảm thấy tỉnh táo. Hiện tại, tôi rốt cuộc hiểu được vì sao tinh thần của những người cao tuổi so với tuổi trẻ tốt, nhờ vào không khí trong lành này, nói tới nói lui về sau tôi có thể hay không dậy sớm vẫn là một chuyện, hôm nay xem như là ngoại lệ.