Điện Diêm Vương không phải là nơi ai cũng có thể ra vào, Bạch Vô Thường dắt Lăng U vào trong, tìm một chỗ khuất đứng quan sát.
Lăng U ngó đầu ra xem, thấy Quân Mạc Phàm khí thế uy nghiêm đang ngồi trên ghế cao, bên cạnh là Hắc Vô Thường đang nhìn xung quanh, ánh mắt vừa chạm đến chỗ cô thì dừng lại rồi nhanh chóng rời sang chỗ khác.
" Diêm Vương đại nhân, tôi không có tội......." Lục Ý quỳ trên mặt đất sợ hãi nói.
" Không có tội? Ngươi chắc chắn?" Quân Mạc Phàm nhướng mày hỏi.
" Tôi không có....... tôi....." Lục Ý ấp úng, cô ta làm gì cũng chỉ vì bản thân mà thôi, chẳng phải người không vì mình trời tru đất diệt sao?
Quân Mạc Phàm gõ gõ lên mặt bàn, Hắc Vô Thường hiểu ý tiến lên một bước nhìn thẳng vào Lục Ý khiến cô ta run rẩy không thôi.
" Lục Ý, kiếp này làm đại tiểu thư Lục gia, mua chuộc người hãʍ Ꮒϊếp em gái giành lấy tài sản, không biết đối nhân xử thế, đánh đập người làm......quan trọng nhất là âm mưu gϊếŧ hại Lăng U." Hắc Vô Thường liệt kê một loạt tội danh của Lục Ý.
Lăng U nghe mà toát mồ hôi hột, cô làm bạn với cô ta lâu như vậy mà không biết được những chuyện xấu xa mà cô ta đã làm. Nếu sớm biết, chắn chắn cô cũng không chết thảm như vậy.
" Nghe rõ rồi chứ? Đưa cô ta đi, cho đầu thai vào đạo súc sinh." Quân Mạc Phàm vẫy tay, lập tức hai quỷ sai tiến đến kéo Lục Ý ra khỏi điện.
Lục Ý vùng vẫy muốn thoát ra, vừa thấy Lăng U đang đứng cùng Bạch Vô Thường nhìn mình thì bỗng nhiên cười to một tiếng.
" Lăng U, chết rồi mà mày vẫn chiếm lấy ánh hào quang của tao. Người ta vẫn nhớ đến Lăng U Lăng gia đã chết lại không nhìn đến tao Lục Ý Lục gia vẫn sống. Lăng U..... tao hận mày......"
Lăng U nhìn Lục Ý bị lôi đi, trong lòng bỗng nhiên thấy thoải mái. Cô ta tưởng gϊếŧ được cô thì mọi người sẽ nhìn thấy cô ta, cuối cùng lại tay không trở về.
Quân Mạc Phàm liếc Lăng U một cái, nhớ đến đêm qua ngủ cùng cô, cảm giác rất được thì khẽ nhếch môi cười. Đám phán quan kia luôn giục anh lấy phu nhân, thực ra thì cô cũng đâu có tệ.