" Lăng U cô nương, Diêm Vương đại nhân nói ta đến may đồ mới cho ngài." thợ may cúi chào Lăng U một cái rồi lập tức bắt tay vào việc.
Bụng của Lăng U ngày càng to, đồ cũ đều đã mặc không vừa, bé con trong bụng cô đã 1 năm nhưng vẫn chưa chịu ra khiến Lăng U không khỏi sốt ruột.
" Sẽ không phải ngủ luôn trong đấy chứ?"
" Cô nghĩ cô đang mang thai con của ai?" Bạch Vô Thường khinh bỉ nhìn Lăng U, nếu đứa bé này giống những đứa trẻ khác vậy nó đã không phải con của Diêm Vương rồi.
" Ta nói cho cô biết, hồi trước Diêm Vương đại nhân cũng ở trong bụng mẹ rất lâu, kết quả vừa ra đời mặt liền y chang một ông già, suốt ngày cau có." Bạch Vô Thường nhớ lúc hắn lần đầu gặp anh mới sinh, thấy mặt anh nhăn nhó còn hơn cả khỉ, cả người lại đen đỏ, rõ ràng không có liên hệ với Diêm Vương đẹp trai bây giờ.
"........" Lăng U thở dài một tiếng xoa nhẹ bụng của mình, thấy tay bị bé con đạp mấy cái liền híp mắt lại cười.
Không hiểu sao càng ngày bé con trong bụng cô càng nghịch ngợm, khiến cô nửa đêm bị đạp đau đến tỉnh cả ngủ. Dạo này anh lại không hay đến chỗ cô, không có anh ôm nửa đêm tỉnh lại liền không ngủ được nữa.
Lăng U vác bụng bầu đi đến sông Vong Xuyên, lâu rồi cô chưa có thả cần câu cá, chỉ cần ngồi nhiều một chút là chân tay cô liền ê ẩm không thôi.
" Bọn họ làm gì vậy?" Lăng U đưa mắt nhìn đám quỷ sai chốc chốc lại bê đồ vào điện Diêm Vương, mà những món đồ kia đều được trùm vải đỏ.
" Sắp tới có người của Thiên giới đến chơi, chắc là chuẩn bị để tiếp đãi." Bạch Vô Thường thản nhiên nói, nhìn điệu bộ hờ hững kia rõ ràng là Hắc Vô Thường vẫn chưa nói gì cho hắn biết.
Lăng U hai mắt sáng lên, từ khi xuống đây, cô chưa từng thấy người của Thiên giới, nghe nói họ đều là mỹ nam mỹ nữ, thật sự muốn được tận mắt nhìn thấy một lần. Lăng U hạ quyết tâm, hôm đấy nhất định phải năn nỉ anh cho đi xem mới được.
- Thiên Giới -
" Quân Mạc Phàm, ngươi nói vậy là không muốn thú con gái ta?" Thiên hậu một thân phú quý khẽ lay động, rõ ràng là đang rất giận dữ.
Trên Thiên giới không ai không biết công chúa Ninh Thư là bảo bối của Thiên hậu, nàng được Thiên hậu sủng thành kiêu, muốn gì được đó. Chỉ một lần tham quan U Minh liền đem trái tim trao cho Diêm Vương đại nhân, không phải anh không cưới.
Thiên hậu lại rất ưng Quân Mạc Phàm, nếu so sánh thì ngay cả thái tử Thiên giới cũng chưa chắc bằng được anh, nên con gái vừa nói ra tâm sự, lập tức gật đầu đồng ý.
" Thiên hậu, ta không có ý đó." Quân Mạc Phàm nhíu mày nói.
" Không có ý đó? Vậy tại sao ngươi lại không chịu thú con gái ta? Lại đi bảo vệ một phàm nhân dơ bẩn đấy?"
" Nàng là người ta yêu!"
" Hỗn xược, ngươi rõ ràng biết quy tắc phàm nhân và thần tiên không thể ở bên nhau. Quân Mạc Phàm, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thú con gái ta làm phu nhân, ta có thể nhắm mắt cho qua quy tắc, còn không....... ta sẽ mang nàng ta mãi mãi rời xa ngươi." Thiên hậu tức giận đập bàn một cái rồi quay người rời đi.
Quân Mạc Phàm đứng im một chỗ không nhúc nhích, lúc này tử khí bao quanh anh khiến đám thiên binh ngã gục.