Chương 3: Tôi lấy cô

“Tôi…”

Cô quấn trong chiếc chăn thử cố gắng thoát khỏi xiềng xích của người đàn ông này: “Bây giờ tôi sẽ lập tức biến khỏi tâm mắt của anh, sẽ không gây bất cứ phiền phức gì cho anh cả”

Cô gần như loạng choạng chạy xuống giường, không dám chậm trễ một giây, nhưng có người động tác còn nhanh hơn cô.

“Quay lại!”

Giọng điệu thiếu kiên nhẫn, Chu Hoàng Anh nắm lấy cánh tay nhỏ bé thò ra khỏi chăn của Lâm Ngọc Linh, thậm chí còn gỡ bỏ chăn quấn trên người cô ra.

Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhỏ bé của người phụ nữ loạng choạng ngã vào lòng anh.

“AI’ Lâm Ngọc Linh lập tức sợ hãi kêu lên, cả người cô bị đè chặt xuống giường Chu Hoàng Anh hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm đến cùng. Anh dứt khoát trực tiếp đán vào người cô, hơi cúi đầu suốt, ánh mắt lạnh như bằng quét qua gương mặt nhỏ nhản trắng nõn của cô, hơi thở nặng nề khiến Lâm Ngọc Linh không thể thở được.

Cảm thấy có chút hít thở không thông.

Lâm Ngọc Linh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Vẻ ngoài ngây ngốc của cô thật sự rất đáng yêu, trực giác của Chu Hoàng Anh cũng nói cho anh biết răng người phụ nữ này thực.

sự không có ý nghĩ quyến rũ anh. Có lẽ, đến cả nói dối cô cũng không dám…

Ánh mắt lạnh lùng của anh quét từ trên mặt cô xuống cái cổ mịn màng, xương quai xanh quyến rũ, chỉ cảm thấy phía dưới bụng đột nhiên căng thẳng, chỗ đó lại có xu hướng ngẩng đầu.

Chết tiệt”



Anh lạnh lùng nhíu mày, ánh mắt trở lại khuôn mắt với đôi mắt to tròn xinh đẹp của cô, nhìn vào đôi mắt vừa đáng thương vừa linh động của cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Yên tĩnh mười giây.

“Tôi lấy cô”

Đôi môi bạc lạnh lùng mở ra, giọng điệu lạnh lùng nói ra ba từ, vang lên bên tai Lâm Ngọc Linh. Trái tim cô đột nhiên ngừng đập.

“Cái, cái gì?” Cô mở to đôi mắt trong sáng của mình, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mở ra thành hình chữ “O’.

Có phải cô đang bị ảo giác không?

Đôi mắt sâu thẳm của Chu Hoàng Anh lại trở lên lạnh lùng, nhìn chäm chäm vào cô, nhấn mạnh câu cuối cùng..

“Ba ngày nữa, mang theo sổ hộ khẩu của cô, gặp nhau ở Cục dân chính”

Giọng nói lạnh lùng vang khắp các ngóc ngách trong căn phòng, Lâm Ngọc Linh ngơ ngác không nói lên lời Chu Hoàng Anh không có ý định tiếp tục lãng phí thời gian với cô.

€ô chỉ cảm thấy toàn thân mệt rã rời, sau khi người đàn ông trên người cô đứng dậy, anh bước đến tủ lấy một bộ quân phục chỉnh tề không một nếp nhăn ra.

Sau đó anh cởi khăn tắm, mặc quân phục có rất nhiều huy hiệu trên áo lên người, mặt không cảm xúc cài cúc áo, đeo thắt lưng.



*..” Lâm Ngọc Linh vẫn sững sờ, cô vẫn đắm chìm trong cảnh tượng như ảo giác vừa rồi, không thể tỉnh lại được.

Cô nhất định là bị điên rồi.

Đại học truyền thông, tầng hai thư viện.

Lâm Ngọc Linh lật từng trang sách, nhưng bút trên tay cô vẫn không đặt xuống, suy nghĩ của cô không thể không trôi đến cảnh tượng trong phòng tổng thống của khách sạn ba ngày trước, hơi thở ấm áp của người đàn ông như vẫn còn lưu lại trên cơ thể cô.

Cô bực tức nhíu mày, không khỏi cảm thấy chán nản Người đàn ông đó nói, ba ngày sau bảo cô mang sổ hộ khẩu đến Cục dân chính, không phải là ngày hôm nay sao?

Đi, hay là không đi?

Nếu như cô đi, vậy chẳng phải là cô mới học đại học năm thứ nhất mà đã lấy chồng rồi sao? Nếu cô không đi, thì có làm người đàn ông kia tức giận không?

“Ngọc Linh! Ngọc Linh!”

Không trả lời “Ngọc Linh!” Cuối cùng Hà Thanh Nhàn cũng nổi điên, cô ấy dùng sức đẩy Lâm Ngọc Linh một cái.

*A, hả?” Đột nhiên bừng tỉnh, gương mặt Lâm Ngọc Linh ngây thơ nhìn Thanh Nhàn ngồi bên cạnh đang tức giận, chớp chớp đôi mắt mờ mịt.

Hà Thanh Nhàn rất khó chịu, buộc phải thú nhận: “Hôm này cậu bị làm sao vậy? Tình hình này đã được ba ngày rồi, từ hôm làm công việc bán thời gian đến nay cậu cứ như mất hồn mất vía vậy”

Nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên Hà Thanh Nhàn nghĩ đến một khả năng, giả vờ ngạc nhiên lớn tiếng nói: “A! Ngọc Linh, tối hôm đó cậu biến mất không phải là đi với người đàn ông nào đó đấy chứ?”

Trong nháy mắt ánh mắt Lâm Ngọc Linh hiện lên vẻ chột dạ.