Chu Hoàng Anh giơ chân lên cao và đặt nó vào ngực người đàn ông, đồng thời rút súng khỏi thắt lưng. Trong khi bay về phía sau, tay trái và tay phải của anh ta đồng thời nhấn cò. Ở giữa không trung, tầm nhìn của anh ấy đã lộn ngược.
Nhưng ngay cả như vậy, chỉ với một cái liếc mắt, anh ấy đã khóa chặt người vừa bị đá.
Chiếc mõm đen như mực phun ra những ngọn lửa, cho đến giờ phút này, chỉ còn lại một người sống.
Nhìn thấy tất cả những người anh em trong nhóm của mình đều bị gϊếŧ, đầu tiên anh ta tức giận, sau đó là sợ hãi, rồi ném súng, quỳ xuống đất: ‘Anh Hoàng Anh, tôi chỉ muốn kiếm một ít tiền để quay trở lại quê tôi để cưới vợ thôi, tôi không phải là kẻ xấu… “
“Anh có biết điểm yếu phòng thủ của họ không?”
Người quỳ gối gật đầu.
“Ăn đi” Chu Hoàng Anh giơ tay ném một viên thuốc. “Nếu không có thuốc giải trong vòng ba ngày, cậu sẽ chết đột ngột”
Ăn hay không ăn, nhưng đều là đường cụt, giúp Chu Hoàng Anh trốn thoát, chẳng lẽ vẫn còn cơ hội? Người đàn ông nghĩ theo.
hướng này, đưa tay ra tìm viên thuốc và nuốt nó không chút do dự, thuốc rất đẳng và anh ta thậm chí không quan tâm đến cổ họng ngứa ngáy.
“Tên anh là gì?”
“Lưu Tráng Tráng” Đối phương cởi bỏ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt sẹo.
Các đường nét trên gương mặt của anh ấy không hề xấu xí, cộng với làn da trắng trẻo, đáng lẽ phải có lớp nền tốt, nhưng đáng tiếc… vết bỏng rát này có lẽ không thể xóa bỏ trong thời gian ngắn.
Chu Hoàng Anh liếc nhìn anh ta và nói: “Hãy đeo lên lại và chỉ đường.”
“Vâng!”
Hai người rời khỏi căn cứ, Lưu Tráng Tráng dẫn đường, bởi vì anh ta có kinh nghiệm sắp xếp nhiệm vụ nên lúc nào cũng có thể tìm ra chỗ có khuyết điểm không ai canh giữ, ba hai người phát hiện ra và được Chu Hoàng Anh giải quyết.
Hơn nửa giờ sau, Chu Hoàng Anh bị thủng nhiều lỗ trên tay, và Lưu Tráng Tráng bị bắn vào vai.
“Có người ở đây!” Lưu Tráng Tráng đột nhiên thấp giọng kêu một tiếng, “Anh đến xem đi.”
Chu Hoàng Anh nghe thấy điều này và sải bước đi.
Trong một bụi cây nhỏ, có một khoảng trống nhỏ cho 1 hoặc 2 người ẩn náu, bên trong có một tên lính đánh thuê ăn mặc giống với những người trước, xung quanh trống rỗng, Không nhìn thấy vũ khí của hắn, lá cây và cành cây đặt lộn xộn trên người hắn.
Rõ ràng là anh ấy sẽ không tự mình làm điều đó.
“Đó là Lâm Ngọc Linh” Sau khi quan sát hiện trường, Chu Hoàng Anh nói.
“Ngọc Linh?” Lưu Tráng Tráng không biết tên.
“Vợ tôi” Anh nói.
Một phát súng đã gϊếŧ chết tên lính đánh thuê hỉ gây choáng váng, phù hợp với cách cô đối phó với kẻ địch trước đây, không tổn hại đến tính mạng, thật đáng tiếc khi những người này muốn gϊếŧ cô. Chu Hoàng Anh đưa tay lên và phủ lại không gian nhỏ bằng cành cây và lá cây. Một tia sáng mờ le lói trong con ngươi nhuốm màu mực.
Lưu Tráng Tráng cẩn thận nhìn người đàn ông xung quanh, vẫn không thể phán đoán được ý nghĩa của việc anh ta làm những việc này, cuối cùng đành phải từ bỏ, không nghĩ tới chuyện không liên quan đến mình.
Hai người tiếp tục đi.
Tại một ngã tư sau khi rời khỏi khu rừng, Một mùi hôi nồng nặc xộc vào khoang mũi của Chu Hoàng Anh, lông mày của anh ấy hơi nhướng lên và mắt anh ấy đang nhìn về phía trước, có một vết máu lớn, bất thường văng ra trên rìa đường, nhưng may mãn là xung quanh đó ít xe cộ qua lại hơn.
Anh ấy đi lại, nửa người cúi xuống, ngón tay chạm vào vết máu trên mặt đất, ngay sau đó đầu ngón tay nhuộm màu đỏ.
“Anh Hoàng Anh?” Lưu Tráng Tráng gãi đầu, đứng ở bên cạnh gọi hẳn.
“Vết máu này còn mới, có người vừa mới bỏ đi” Hản đứng thẳng người nhìn về phía cuối đường với một vẻ trầm tư.
Không có ai ở đó, có đôi ba chiếc xô như một vật trưng bày, gió cuốn lá rụng về một chỗ, lâu ngày đèn đường trông hư hỏng, lớp sơn bị bong tróc nghiêm trọng.
Chỉ có một chiếc ghế dài đơn độc, tựa lưng vào bụi cây.
Chu Hoàng Anh đột nhiên đứng dậy và đi về phía băng ghế.
“Đi lại đó.”
Anh ta ra lệnh bằng một giọng độc đoán và trầm mặc.