Chương 3: Nỗi lòng kẻ làm cha

Trần Lệ nhìn cô bé dáng nhỏ nhắn trên giường, hiền hòa cười rồi ngồi xuống bên cạnh: "Ta lo tiểu thư lạ chỗ, ngủ không quen nên vào xem thử. Nào, ngoan ngoan mau nhắm mắt lại đi, ta ở đây cùng con."

Đường Uyên Kha vui vẻ gối đầu lên chân bác quản gia, ngay cả đến lúc ngủ say miệng nhỏ xinh xắn vẫn tủm tỉm cười đáng yêu. Trần Lệ cẩn thận đặt cô bé nằm ngay ngắn đúng tư thế, điều chỉnh chăn xong rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Thân hình cao lớn của người đàn ông vẫn đứng dựa vào tường, tay áo xắn cao đang cầm điếu thuốc còn cháy dở. Đường Vũ Thuần lãnh cảm nhìn vị quản gia lâu năm rồi liếc mắt nhìn cánh cửa gỗ vừa được đóng. Dường như hắn đã đứng khá lâu, dưới chân toàn mẩu thuốc vương vãi.

Trần Lệ có chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên bà ta thấy đứa trẻ mình nuôi lớn bao năm, có kiên nhẫn chờ đợi. Trước đây, thuộc hạ bên cạnh cậu chủ mỗi lần chậm trễ đều bị xử phạt nghiêm khắc.

"Thiếu gia, tôi vừa dỗ tiểu thư ngủ xong. Cô bé quả thực là bị mất ngủ như lời cậu nói."

Trong lúc quản gia Trần tắt đèn đi ngủ chưa bao lâu thì Đường Vũ Thuần đến tìm bà, yêu cầu bà cùng đi theo. Đến tận khi đi ngang phòng tiểu thư, Đường Vũ Thuần ra hiệu bà vào trong. Trần Lệ mới hiểu hắn muốn làm gì.

"Ngày mai cho người lắp đèn ngủ." - Đường Vũ Thuần nói xong liền ném điếu thuốc trên tay bỏ đi.

Sáng hôm sau.

Đường Uyên Kha dụi dụi hai mắt, sau đó ngồi bật dậy. Trời còn chưa sáng rõ, chỉ lờ mờ thấp thoáng, bên ngoài còn có sương bám vào thành kính cửa sổ. Khiến cảnh vật bên ngoài mờ đi. Uyên Kha vốn dĩ là một đứa trẻ ngoan, cô bé đánh răng rửa mặt, thay đồ chỉnh chu gọn gàng chỉ trong vòng mấy phút. Ngay sau đó, Đường Uyên Kha hớn hở chạy ra sau khu vườn trồng vô số loại hoa đầy màu sắc. Đường Uyên Kha hệt chú chim nhỏ chạy khắp nơi ngắm nhìn, cô bé còn thử uống vài giọt sương sớm đọng trên cánh hoa mềm mại. Cảm giác vừa mát lại vừa thích thú. Mãi đến khi chạy vượt lên đến khu vực hồ bơi mà Uyên Kha vẫn không hay biết. Để tạo không gian chân thật nhất, Đường Vũ Thuần ra lệnh người làm vườn nuôi thêm một số loài động vật nho nhỏ. Khiến cả khu vườn giống như bức tranh thiên nhiên rực rỡ.

Một chú bướm cánh màu hồng sặc sỡ bay qua trước mắt. Đường Uyên Kha giơ tay chụp nhưng hụt mất. Cô bé không cam lòng, liền chạy rượt theo bắt cho bằng được.

Có điều.... Đường Uyên Kha mải ham chơi nên không chú ý đến xung quanh. Vừa chạy được mấy bước, cô bé vấp phải vật gì cưng cứng, cả người mất thăng bằng trượt chân nghiêng hẳn sang một bên. Uyên Kha hoảng loạn muốn túm lấy thứ gì đó để tránh bị ngã, nhưng không kịp. Vừa hay bên cạnh là hồ bơi to lớn vừa xây xong ngày hôm qua.

Chỉ nghe một tiếng "ầm" rất lớn. Đường Uyên Kha chưa phản ứng kịp thì nước từ tứ phía liên tục tràn vào mắt, mũi, miệng và tay chân. Đã vậy nhiệt độ nước buổi sáng thấp hơn khi ở trên cạn, thật sự là lạnh run người. Đường Uyên Kha cố gắng vùng vẫy ngoi đầu hít từng ngụm không khí, đáy hồ quá sâu nên cô không chạm chân tới đáy mà đứng được. Thật sự nói, Uyên Kha chưa biết bơi. Trước đây cô từng thấy qua hồ bơi, cứ nghĩ nó vô hại chứ chả đáng sợ như bây giờ. Uyên Kha căn bản đang dần dần bị nhấn chìm, trước mắt cơ man là nước. Sắp đến giới hạn chịu đựng cuối cùng. Ngay lúc gần như kiệt quệ và thả lỏng cơ thể thì dòng nước lần nữa bắn lên dữ dội kèm theo tiếng "ùm" thứ hai, có phần âm thanh lớn hơn ban nãy nhiều.



Trước khi chìm vào mê man, Đường Uyên Kha chỉ lờ mờ cảm giác được có người vừa đỡ người cô bé lên cao. Đồng thời bị siết chặt vào thân hình rắn chắc và ấm áp.

Kí ức đến đó thì Đường Uyên Kha mệt mỏi ngủ thϊếp đi.

Đường Uyên Kha tỉnh dậy đã giữa trưa cùng ngày, cô bé chậm rãi mở mắt. Liền nhìn thấy Trần Lệ đang lục đυ.c dọn dẹp phòng. Đường Uyên Kha nhận ra đây là phòng ngủ đáng yêu quen thuộc.

"Bác...quản gia..." - Uyên Kha yếu ớt kẽ gọi một tiếng. Đầu đau như búa bổ rất khó chịu.

"Tiểu thư! Con tỉnh rồi! Nào, ta đỡ con ngồi dậy."

Trần Lệ vội đến bên cạnh, nhẹ nhàng nâng cô bé ngồi dựa vào thành giường.

"Con bị làm sao thế?" - Uyên Kha nhớ rõ sáng nay mình dậy sớm, còn đi vào vườn hoa chạy nhảy rất vui vẻ. Rồi sau đó... Hình như bị ngã thì phải.

"Đứa trẻ nghịch ngợm này. Xém chút nữa con hại ta và mọi người một phen sợ chết khϊếp rồi. Mới sáng sớm, trời lạnh như vậy mà con lại dám vào vườn một mình còn ngã xuống hồ bơi. Nếu không phải thiếu... à may mà người làm vườn tình cờ đi ngang thì chắc con đã chết ngạt đấy." - Trần Lệ mắng cảnh cáo một hồi xong nghỉ lấy hơi nói tiếp: "Cha con đã bảo người xây hàng rào xung quanh bể bơi rồi khóa cẩn thận. Còn con, bắt đầu từ ngày mai sẽ có giáo viên đến dạy bơi cho con 2 tiếng một ngày."

"Người cứu con là người làm vườn sao?"

"Đúng vậy, con chính là nhờ may mắn đấy."

"Tại sao cho người làm hàng rào chứ?"



"Chẳng nhẽ con nghĩ lần sau, con có thể may mắn thêm lần nữa à?"

"Nhưng...con..."

"Quyết định vậy đi. Bây giờ con nghỉ ngơi cho tốt. Ta xuống bếp mang cháo hâm nóng lên cho con ăn."

Trần Lệ kiên quyết cắt ngang, tỏ thái độ cứng rắn khiến cô bé không có cơ hội phản đối.

"Vâng." - Đường Uyên Kha ỉu xìu đáp. Cô bé cứ cảm thấy chuyện này dường như có chỗ không đúng lắm. Nhưng cụ thể sai chỗ nào lại chẳng biết. Đành nghe lời bác quản gia.

Trước khi xuống cầu thang tầng trệt, Trần Lệ rẽ hướng lên lối đi tầng hai, bà dừng trước vị trí ngay căn phòng tiểu thư dưới tầng một. Gõ vài ba tiếng, bên trong mới thốt lên hai chữ: "Mời vào."

"Thiếu gia, là tôi."

Đường Vũ Thuần đứng bên cửa sổ nhàn nhã hút thuốc. Căn phòng hắn ở như con người hắn, lạnh lẽo âm u. Khí lạnh dường như bao trùm không gian, khiến người ta có cảm giác bức bách, khó thở. Đường Vũ Thuần vừa tắm xong, tóc vẫn chưa khô nhỏ giọt tạo thành vũng nước nhỏ dưới sàn. Hắn chẳng buồn quan tâm.

"Thiếu gia, hay để tôi sai người hầu đem cho cậu canh giữ ấm nhé?!"

"Không cần. Sắp xếp việc học cho tiểu thư."

"Vâng, tiểu thư vừa tỉnh dậy được một lúc. Cậu có muốn tới xem chút không?" - Trần Lệ e dè hỏi.

Đường Vũ Thuần nhìn xa xăm. Chỗ hắn đứng vừa hay quan sát rất rõ khu vực bể bơi của vườn hoa mới xây cách đây không lâu.