Mặc dù là đứa bé nhu thuận nghe lời, nhưng đến chín giờ buổi tối đi ngủ là sẽ tìm mẹ, bất luận dỗ như thế nào, bé Phúc Binh cũng không chịu ngủ, vẫn oa oa khóc lớn. Chu Lăng mặc kệ ôm bé, dỗ bé, cùng bé chơi trò chơi hay là kể truyện cổ tích, nhưng bé vẫn khóc vậy, lại vô thố lại đau lòng lại là phiền chán, gấp đến độ cơ hồ muốn khóc lên. Cũng may qua thời điểm mười giờ, Ngô Ngôn đã về, tiếp nhận phiền toái nhỏ.
Chu Lăng đứng cạnh cửa, lặng lặng nhìn Ngô Ngôn dỗ thằng bé kia ngủ. Anh rất kiên nhẫn, tương lai khẳng định sẽ là người cha tốt, cô mỉm cười nghĩ. Không biết có phải hay không mấy ngày hôm trước ở chung lên quen thuộc, hay là đều là đàn ông với nhau lên am hiểu nhau hơn, không bao lâu cô liền phát hiện tiếng khóc của thằng bé kia nhỏ dần, rất nhanh liền đi ngủ.
Cô lôi kéo Ngô Ngôn ra khỏi phòng ngủ bé, đóng cửa lại, phóng thấp âm thanh cười nói: "Nhìn không ra đến, anh còn biết dỗ trẻ con nha. "
Ngô Ngôn cười khổ: "Anh làm sao dỗ được trẻ con, bất quá là vợ Tiểu Trần thường hay đi công tác, nó ở một mình cũng là thói quen, hơn nữa trước kia anh cũng dẫn nó đi chơi vài ngày. Ai, chỉ sợ cho dù không phải thói quen, thì cũng phải tập cho thành quen. "
"Ông bà nội của bé bị bệnh gì? Bệnh nặng sao? Theo lý thuyết tuổi ông bà nội của bé nhiều nhất cũng chỉ hơn năm mươi tuổi, hẳn là tuổi vẫn còn trẻ, còn có tiền trợ cấp, nuôi lớn bé Phúc Binh cũng không thành vấn đề gì, vì sao nghe ý tứ của Ngô Ngôn giống như bọn họ rất lớn tuổi?
"Bà nội của bé Phúc Binh bị mắc bệnh tim, nếu không phải là bệnh này, cũng sẽ không đến hơn ba mươi tuổi mới sinh được Tiểu Trần. Tuổi ông nội của bé cũng lớn, đã bảy mươi tuổi, bị bệnh tiểu đường nghiêm trọng, luôn luôn uống thuốc, tiền về hưu cơ hồ đều vào tiền thuốc men. " Ngô Ngôn thở dài, "Tiền lương của Tiểu Trần hơn nữa còn tiền trợ cấp linh tinh cũng không tính là thấp, còn vợ cậu ta nữa hai người thu nhập cũng có thể sống thoải mái, nhưng trong nhà lại có hai lão nhân hàng năm cần phải uống thuốc, hơn nữa còn có đứa nhỏ, vài năm này tiền tiết kiệm còn rất ít. Nếu không phải có tiền trợ cấp, không biết một già một trẻ làm sao bây giờ. "
"Bệnh tim của mẹ Tiểu Trần hẳn là không rất nghiêm trọng chứ?"Nói cách khác chỉ sợ vừa nhận được tin tức con hy sinh, thì sẽ chịu không nổi.
Ngô Ngôn lắc đầu: "Hai người bệnh cũng nhẹ, tại lúc nghe được tin con dâu cũng mất, bệnh liền phát ra, bây giờ còn đang hôn mê. Vốn tính huống này bọn họ không nên chuyển viện, nhưng gần nhất chuyển lại đây rất tiện cho bọn anh chiếu cố, thứ hai tiền chữa bệnh cũng giảm đi một ít. "
Chu Lăng nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ nhỏ, thở dài: "Bọn họ phải mau khỏi bệnh lên mới tốt, bằng không chỉ còn mỗi một mình bé Phúc Binh thật sự rất đáng thương. "
Ngô Ngôn trầm mặc trong chốc lát, nói: "Chỉ sợ tình huống không vui. Tiểu Lăng, nếu vạn nhất... Chúng ta hay nhận nuôi dưỡng bé Phúc Binh chứ?"
Chu Lăng ngẩn người, cũng trầm mặc trong chốc lát, nói: "Bé còn ông bà nội nữa đâu. "
Hai người đều không nói nữa, thẳng đến đột nhiên bị tiếng khóc của đứa nhỏ kinh động. Bé Phúc Binh đột nhiên theo trong mộng tỉnh lại, phát hiện chính mình ngủ ở một phòng xa lạ, khóc thẳng muốn tìm mẹ. Hai người vội vàng chạy vào phòng, bật đèn nhìn lên, thằng bé kia khóc mắt đầy nước mắt, mắt cũng đều đỏ bừng, đáng thương hề hề.
Chu Lăng vội vàng đi qua ôm bé, ôn nhu hỏi: "Phúc Binh làm sao vậy? làm sao khóc thương tâm như vậy?"
Bé Phúc Binh lần đầu tiên là tựa vào trong lòng cô hô hai tiếng "Mẹ ", sau lại tựa hồ cảm giác không đúng, lại đẩy cô ra, tiếng khóc lớn hơn nữa. Chu Lăng chân tay luống cuống vỗ nhẹ lưng bé, lại không biết nói gì để dỗ bé, không khỏi khó sử quay đầu nhìn Ngô Ngôn.
Ngô Ngôn đi lại ôm thằng bé kia bế lên tay dỗ dỗ, miệng nhỏ hừ hừ. Trước kia Bé Phúc Binh được anh dẫn đi theo vài ngày, đại khái thói quen bị lay động như vậy, lập tức đi ngủ. Chu Lăng nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "Ai nha, bé khóc nửa ngày như vậy, khắc định rất khát, em đã quên cho bé uống nước. "
"Coi như xong đi, đừng đánh thức lại, nói không chừng một lát nữa lại tỉnh dậy, dù sao cũng tại lạ chỗ. "
Chu Lăng nghĩ nghĩ: "Nếu không ngày mai, kiếm một cái giường nhỏ để vào trong phòng ngủ của chúng ta chứ?Miễn cho nửa đêm bé tỉnh lại phát hiện có mỗi một mình, sợ hãi. Dù sao tương lai con của chúng ta cũng dùng đến. "
Ngô Ngôn gật gật đầu: "Cũng tốt, ngày mai anh sẽ đi vào nội thành tìm xem... Em muốn hay không cùng đi dạo?"
"Tốt, cũng mang thằng bé kia đi chơi. "Chu Lăng nhìn bé Phúc Binh, nhẹ giọng nói, "Nếu bệnh của ông bà nội bé đều rất nghiêm trọng, kia khẳng định bé ở nhà chúng ta rất lâu, tiểu hài tử lại không có bạn, em phải cố gắng để bé thân với em một chút, để còn chăm sóc cho tiện. "
Ngô Ngôn đem đứa nhỏ cẩn thận đặt ở trên giường, nắm tay cô ra cửa phòng, nói: "Tiểu Lăng trong khoảng thời gian này sẽ vất vả cho em. "
Chu Lăng cười lắc đầu: "Em cùng Tiểu Trần cũng có quen biết, cậu ta hy sinh em cũng rất buồn. Bé Phúc Binh rất đáng yêu, chăm sóc bé một thời gian cũng không tính là cái gì. Nói sau đây cũng như tương đương với thực tập miễn phí, trước là luyện tập. tương lai còn có con của chúng ta, như vậy rất tiện. "
Một tay Ngô Ngôn liền ôm lấy cô, hỏi: "Vậy em chuẩn bị khi nào thì sinh cho anh một đứa con?"
Chu Lăng hoảng sợ, kinh hô một tiếng ôm cổ anh nói: "Chờ hai năm nữa đi, chờ mẹ em về hưu, lúc đó sinh con rất tốt, em sợ em một người hơi bất tiện, công việc anh lại như vậy. "
Ngô Ngôn ngừng một chút, ngẫm lại cũng là, liền chỉ nói: "Chính là nghe người ta nói qua ba mươi tuổi đã là sản phụ cao tuổi, sợ lúc sinh sẽ khó khăn. "
Toàn thân Chu Lăng đều cương: "Em muốn đẻ thường, đối với đứa trẻ rất tốt... Ngẫm lại liền sợ, nghe nói sinh đẻ rất đau, vóc dáng em lại nhỏ, chỉ sợ so với người bình thường chỉ hơi khó khăn chút. Nhưng mổ bụng, vết mổ lại lâu lành, lại lưu lại sẹo, đứa nhỏ lại không có trải qua sản đạo đè ép cũng không được... Nếu đàn ông có thể sinh được con thì tốt a. “
Ngô Ngôn đem cô đặt ở trên giường, nghe vậy sờ tay lên mặt cô nhéo một phen: "Đàn ông đều sinh con, phụ nữ làm việc nhà sao?"
"Thiết, nói rất đúng, công việc của nam và nữ không giống nhau. "Chu Lăng mất hứng nói, "Em liền không nghĩ ra, hiện tại cả nam và nữ đều làm việc, vì sao người nhiều như vậy lại bắt phụ nữ làm việc nhà như là đương nhiên phải làm. Trong nhà cũng không phải chỉ có mỗi phụ nữ, đàn ông không có trách nhiệm làm hộ sao?Hai người đều đi làm, nếu đi làm cho dù đàn ông có công việc đặc thù, nếu thời gian đi làm không sai biệt lắm,, dựa vào cái gì phụ nữ phải làm việc nhà, đàn ông khoanh chân ngồi xem ti vi còn ngại này ngại kia?làm việc nhà thậm chí còn mang theo đứa nhỏ hầu hạ lão nhân, việc này không so được với đi làm, đi làm còn được thoải mái hơn, rất nhiều đàn ông giống như chính mình đi nuôi không vợ, mà dường như còn mang một bộ sắc mặt như bố thí, nhìn liền ghê tởm. Có loại còn không yêu vợ a. "Cô nghĩ đến trước kia có một nhà hàng xón, vợ anh ta không đi làm, nên đối với cô ấy rất hà khắc. Có một lần mẹ chồng đến chơi, vừa vặn chồng không có ở nhà, cô ấy lại không có tiền mua đồ ăn, vừa đi ở trên đường vừa vay tiền mua đồ ăn để chiêu đãi mẹ chồng, nói trong tay chỉ có hai đồng. Tuy rằng lúc ấy cô còn nhỏ, nhưng cũng không nhịn được nghĩ, nếu hôn nhân đều giống như vậy, cô khảng định tình nguyện cả đời sẽ không lấy chồng.
May mắn Ngô Ngôn không phải là người như vậy, cô ôn nhu nhìn chồng, cô xem như đυ.ng phải vận may, "Chọn được ông xã "tốt".
"Biết anh tốt là được rồi. "đầu tiên Ngô Ngôn bị cô bình luận hoảng sợ, về sau lại nghe cô nói tốt về mình, liền đắc ý cười rộ lên, cúi người hôn môi cô một cái, thấp giọng nói, "Anh đối với em tốt như vậy, em chuẩn bị cảm tạ anh như thế nào?"
Tính cách Chu Lăng tựa như tiểu hài tử, tuy rằng chính cô không phải rất thích tiểu hài tử, nhưng hai người cũng rất nhanh liền thân nhau. Ngày hôm sau hai vợ chồng mang theo bé Phúc Binh đi lên phố, thời điểm đến ăn cơm trưa, bé Phúc Binh cùng Chu Lăng rất thân mặt, ngay cả bé thích ăn kẹo hồ lô cũng nguyện ý cho cô một nửa. Đến buổi tối bé Phúc Binh còn yêu cầu cô cùng nhau ngủ: "Cháu xem, dì và chú ngủ ở giường lớn, cháu ngủ giường bé, như vậy có được không?"
Thằng bé kia nhìn xem giường lớn, lại nhìn xem giường bé, nhìn quả thật ai cũng cùng một chỗ, thế này mới gật gật đầu, chính mình cố hết sức leo lên, ôm đại hùng cái kia đã thuộc về bé nhắm mắt lại.
Chu Lăng không phải ra ngoài đi làm, cùng bé Phúc Binh cơ hồ là một ngày hai tư tiếng ở cùng một chỗ, thằng bé kia nhu thuận nghe lời, hoàn toàn bất đồng với những tiểu ác ma cô đã gặp, không quá vài ngày liền sinh ra cảm tình, nghĩ đến đoạn thời gian ông bà nội bé hết bệnh rồi sẽ đem bé đi, trong lòng đủ tư vị, thậm chĩ nghĩ nếu tương lai con của cô cũng nhu thuận như vậy, cô không ngại sinh trước.